Thịnh Vũ bị Nhạc Dao nói trắng ra như vậy thiêu đến mặt đỏ bừng, quay đầu nhỏ giọng nói: "Nàng không được miệng ba hoa, đứng đắn chút."
Nhạc Dao gật đầu: "Xem ra Vũ nhi là người đứng đắn, yêu thích ta đứng đắn cười, còn muốn đứng đắn nói chuyện. Chẳng qua ta rất đứng đắn nói, nàng cười lên, thật sự nhìn đẹp mắt cực điểm." Nói xong nàng khẽ nháy mắt: "Nàng trước giờ không thích cười, được nhìn thấy nàng cười, quả là vinh hạnh của ta."
Thịnh Vũ mấp máy miệng, liếc Nhạc Dao một cái. Tuy nói Nhạc Dao luôn cười tủm tỉm, nhưng đối với người khác nhau, ý tứ cũng rất bất đồng, cho nên nàng cũng rất thích xem nàng ấy đối với chính mình cười. Bất quá Nhạc Dao có được vô cùng trương dương tươi đẹp, cười rộ lên đều khiến người mơ ước, nàng cũng là không vui đấy.
Nhìn Thịnh Vũ vẻ mặt như có điều suy nghĩ, Nhạc Dao nghiêng đến ôn thanh nói: "Tức phụ đã có lệnh, ta nào dám trái, từ nay ta chỉ cười với một mình nàng thôi, còn đối người ngoài ta chỉ là đứng đắn cười, nàng chịu không?"
Thịnh Vũ Thanh ho một tiếng: "Được rồi, hôm nay nàng đến tìm ta nhưng là có việc?"
Nhắc tới chuyện này, Nhạc Dao liền nghiêm túc: "Điện hạ gửi thư rồi, nàng cùng quận chúa đang trên đường hồi kinh. Lãng Châu thành bị hỏa dược hủy hơn phân nửa, triều đình quyết định cấp kinh phí trùng tu lại. Chỉ có điều đưa xuống dưới lại khó tránh bị ăn bớt, cho nên điện hạ nói giao thẳng cho Thịnh gia, từ nhân công đến vật liệu đều do chúng ta trực tiếp quản giáo."
Thịnh Vũ sau khi nghe xong khẽ nhíu mày, lập tức trở lại bàn ngồi tính toán sổ sách. Nhạc Dao lắc đầu, ở một bên dán lấy nàng, ý cười không giảm. Mỗi lần Thịnh Vũ bắt đầu tính sổ chính là biểu tình này, chăm chú nghiêm túc đến đáng yêu.
Một lát sau, Thịnh Vũ nhẹ gật đầu: "Được rồi, ta trước phân phó người đi chuẩn bị, mau chóng hoàn thành."
"Ân." Nhạc Dao đáp một tiếng, sau đó ánh mắt có chút do dự, tựa hồ muốn nói cái gì.
Thịnh Vũ thấy nàng từ trước cởi mở, giờ phút này bộ dáng như vậy, nhịn không được hỏi: "Làm sao vậy, nàng có lời khó nói?"
Nhạc Dao mi mắt buông xuống, thoáng thở dài: "Vừa rồi tên Dương Thành kia tuy miệng chó nhả không ra ngà voi, nói bậy nói bạ, nhưng có một việc lại không sai.... Nàng... Thịnh gia hôm nay chỉ có một mình nàng, nàng có hay không...."
Thịnh Vũ nhìn nàng vẻ mặt lo sợ bất an, thần sắc khẩn trương nghiêm túc, khóe mắt nhẹ khiêu: "Nàng ý muốn hỏi ta có hay không vì hài tử mà gả cho người khác?"
Thịnh Vũ tuy sắc mặt đông lạnh, nhưng trước giờ nói chuyện với Nhạc Dao luôn lộ ra cỗ ấm áp, giờ khắc này Nhạc Dao lại nghe không ra chút ôn hòa nào, liền ẩn ẩn đoán được Thịnh Vũ đang tức giận.
Đúng như dự đoán, Thịnh Vũ giọng nói càng phát ra lạnh như băng: "Nhạc Dao, ta mặc dù chưa bao giờ nói rõ, thế nhưng đã nhận định nàng là của ta đấy, cũng đã xác định tình cảm của chúng ta rồi, chẳng lẽ trong mắt nàng, ta là một người vong ân bội nghĩa? Nếu ta vì hài tử mà buông tay nàng, ta liền sẽ không cùng nàng bắt đầu."
Nguyên bản bởi vì Thịnh Vũ tức giận mà Nhạc Dao có chút bối rối, nghe xong những lời này, Nhạc Dao nhưng lại đứng sững sờ, thấp mắt nở nụ cười. Lập tức nàng tiến lên một bước, đem người đang tức giận không giảm kia ôm vào trong lòng. Thịnh Vũ đang muốn tránh ra nàng, bên tai lại nghe lời nói mềm mại vang lên: "Thực xin lỗi, là ta suy nghĩ lung tung. Chỉ là Vũ nhi luôn như vậy lạnh lùng, tuy ta một mực tự nói với bản thân mình, nàng đối với ta cười, cũng chưa từng chân chính cự tuyệt ta tới gần nàng, tất nhiên là ưa thích ta đấy. Nhưng nàng cũng chưa từng chân chính hồi đáp ta, cho nên ta sợ nàng không có yêu thích ta như ta tưởng tượng. Nàng mặc dù lạnh, nhưng tính cách lại mềm yếu vô cùng, nếu bởi vì thương hại ta mà khoan dung cho ta, ta nên làm thế nào cho phải."
Nhạc Dao thanh âm mặc dù dịu dàng, nhưng Thịnh Vũ lại cảm nhận được trong lời nói của nàng tràn đầy bất an, nhất thời ngẩn ra ở tại chỗ, trong mắt nàng có chút áy náy, vội mở miệng nói: "Ta... cực kỳ yêu thích nàng, ta chỉ là... chỉ là không có thói quen... như vậy nói thẳng ra, cũng không phải như nàng nói là ta không yêu thích nàng."
Thịnh Vũ đích xác không thói quen nói trắng ra như vậy, thanh âm càng ngày càng thấp, gương mặt đông lạnh lúc này đã chuyển sang đỏ ửng, cúi đầu không dám nhìn vào đôi mắt óng ánh hào quang của người kia.
Nhạc Dao hô hấp dồn dập, trong mắt kinh hỉ làm sao đều không che giấu được, trước đây nàng có chút không dám xác định Thịnh Vũ yêu nàng, nhưng hiện tại nàng như thế nào sẽ không rõ. Thế nhưng, muốn nghe chính miệng cô nương cực kỳ thẹn thùng kia nói lên lời yêu thương, so với muốn thấy nàng ấy cười còn khó hơn. Nhạc Dao vòng ôm lấy eo nhỏ của Thịnh Vũ, thân thể dán sán vào nàng ấy, hân hoan nói: "Vũ nhi, nàng lập lại lần nữa."
Thịnh Vũ lỗ tai đều đỏ bừng, nhẹ nhàng đẩy người kia một chút, tiếng nói vốn trước sau lạnh lùng trong trẻo đều bởi vì ngượng ngùng mềm nhũn không ít: "Nàng... nàng không biết xấu hổ."
Nhạc Dao phốc bật cười, trong đôi mắt hoa đào nhu tình tựa thủy, thu rồi tiếng cười, nàng giống như thì thầm, lại giống như tuyên thệ: "Ta cũng yêu thích cực điểm Vũ nhi, chỉ cần Vũ nhi không hối hận ở cùng ta, Nhạc Dao liền thề, một đời một kiếp ta đều hướng về nàng, hộ nàng yêu nàng, tuyệt không hối hận."
Thịnh Vũ vẫn cảm thấy Nhạc Dao mỗi lần quyến rũ mỉm cười, đều sẽ khiến cho người thần hồn điên đảo, nhưng nàng ấy giờ phút này thu lại vẻ phong tình, nụ cười thật dịu dàng lưu luyến, càng làm cho nàng không cách nào chống cự, mỗi khi Nhạc Dao lộ ra một mặt này, nàng đều thật sâu sa vào trong đó, không thể tự kìm chế. Chính như lúc trước lần đầu gặp nhau, nàng ấy trong lúc lơ lãng lại lộ ra săn sóc, để nàng đối với nữ tử không đứng đắn kia lập tức thay đổi cách nhìn.
Bị Nhạc Dao chiếm lấy hơi thở, giữa môi lưỡi quấn giao, Thịnh Vũ có chút mở mắt ra, trước mắt là gương mặt hết sức câu hồn, hai gò má nhiễm lên đỏ ửng, hàng lông mi dài nhỏ khẽ run, tại quá gần trong tầm mắt vô hạn phóng đại, mà nhịp tim nàng ấy đập rất nhanh, dồn dập tựa như nhịp trống. Đây đại khái là lần thứ nhất Thịnh Vũ nhẫn nhịn ngượng ngùng mở mắt ra, giật mình phát hiện, Nhạc Dao xưa nay da mặt dày vậy mà đồng dạng biểu lộ ngượng ngùng, nàng xem hồi lâu, Nhạc Dao đều không dám mở mắt. Nhớ lại lần đầu hôn nhau, nàng ấy cũng hết sức chủ động, nhưng chỉ là kề sát môi nàng, động cũng không dám động, cho đến hôm nay, nụ hôn của nàng ấy vẫn cẩn thận từng li từng tí, ngây ngô lại triền miên vô cùng.
Thịnh Vũ nhắm mắt lại, hai tay vòng ôm cổ đối phương, nhớ tới chính mình ban đầu đối nàng ấy đánh giá, cho rằng đây là một hồng hạnh nữ tử, sớm muộn sẽ có ngày 'hồng hạnh xuất tường'. Lập tức buồn cười, cành hồng hạnh này hiện tại nhưng lại ngoan ngoãn núp ở trong vùng thế gian của nàng.
Nhạc Dao rút cuộc có chút mở mắt ra, nhìn xem người yêu của mình mi mắt cong cong, phảng phất giống như khối băng đã được hòa tan thành một hồ xuân thủy, làm cho tâm của nàng triệt để chìm vào trong đó.
- -----------
Kinh thành gần nhất đồng dạng không bình yên, chiến sự Lãng Châu truyền khắp Đại Hạ, một ít văn nhân nho sĩ tự xưng trách trời thương dân liền không ngừng viết văn chương đại tố, phần lớn chỉ trích đều hướng vào việc dùng hỏa dược làm nổ chết mấy vạn binh sĩ, phá hủy gần như hơn nửa thành Lãng Châu, bọn hắn cho rằng đây là thủ đoạn tàn khốc, không có chút đạo nghĩa, huống hồ bên đối địch vẫn là binh sĩ đồng bào Đại Hạ.
Một số thế lực chống đối liền lợi dụng dẫn dắt ngôn luận, trong lúc nhất thời đều nói nhiếp chính vương cực kì hiếu chiến, tàn bạo vô đạo, tuy một số người cảm ân đức của quân thượng, không ngừng lên tiếng bênh vực, nhưng ngôn luận vẫn hết sức không tốt. Lý Phú đã sớm nhận được thư của Triệu Tử Nghiễn, sớm liền làm chuẩn bị, âm thầm cho một lượng lớn nho sĩ vung bút đối biện, đồng thời phái người xử lý những kẻ cố tình yêu ngôn hoặc chúng, tạm thời xem như bình ổn được mấy phần, chỉ chờ Triệu Tử Nghiễn hồi kinh ứng đối.
Trong triều, những lão gia hỏa kia bắt đầu hướng Triệu Huân góp lời, vạch tội Tây Nam Vương, đều bị Triệu Huân phớt lờ bỏ qua.
Lúc Triệu Tử Nghiễn về đến kinh thành, hai mươi vạn quân triều đình đã