Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn

Quân thượng uy vũ


trước sau

Thịnh Vũ bị Nhạc Dao nói trắng ra như vậy thiêu đến mặt đỏ bừng, quay đầu nhỏ giọng nói: "Nàng không được miệng ba hoa, đứng đắn chút."

Nhạc Dao gật đầu: "Xem ra Vũ nhi là người đứng đắn, yêu thích ta đứng đắn cười, còn muốn đứng đắn nói chuyện. Chẳng qua ta rất đứng đắn nói, nàng cười lên, thật sự nhìn đẹp mắt cực điểm." Nói xong nàng khẽ nháy mắt: "Nàng trước giờ không thích cười, được nhìn thấy nàng cười, quả là vinh hạnh của ta."

Thịnh Vũ mấp máy miệng, liếc Nhạc Dao một cái. Tuy nói Nhạc Dao luôn cười tủm tỉm, nhưng đối với người khác nhau, ý tứ cũng rất bất đồng, cho nên nàng cũng rất thích xem nàng ấy đối với chính mình cười. Bất quá Nhạc Dao có được vô cùng trương dương tươi đẹp, cười rộ lên đều khiến người mơ ước, nàng cũng là không vui đấy.

Nhìn Thịnh Vũ vẻ mặt như có điều suy nghĩ, Nhạc Dao nghiêng đến ôn thanh nói: "Tức phụ đã có lệnh, ta nào dám trái, từ nay ta chỉ cười với một mình nàng thôi, còn đối người ngoài ta chỉ là đứng đắn cười, nàng chịu không?"

Thịnh Vũ Thanh ho một tiếng: "Được rồi, hôm nay nàng đến tìm ta nhưng là có việc?"

Nhắc tới chuyện này, Nhạc Dao liền nghiêm túc: "Điện hạ gửi thư rồi, nàng cùng quận chúa đang trên đường hồi kinh. Lãng Châu thành bị hỏa dược hủy hơn phân nửa, triều đình quyết định cấp kinh phí trùng tu lại. Chỉ có điều đưa xuống dưới lại khó tránh bị ăn bớt, cho nên điện hạ nói giao thẳng cho Thịnh gia, từ nhân công đến vật liệu đều do chúng ta trực tiếp quản giáo."

Thịnh Vũ sau khi nghe xong khẽ nhíu mày, lập tức trở lại bàn ngồi tính toán sổ sách. Nhạc Dao lắc đầu, ở một bên dán lấy nàng, ý cười không giảm. Mỗi lần Thịnh Vũ bắt đầu tính sổ chính là biểu tình này, chăm chú nghiêm túc đến đáng yêu.

Một lát sau, Thịnh Vũ nhẹ gật đầu: "Được rồi, ta trước phân phó người đi chuẩn bị, mau chóng hoàn thành."

"Ân." Nhạc Dao đáp một tiếng, sau đó ánh mắt có chút do dự, tựa hồ muốn nói cái gì.

Thịnh Vũ thấy nàng từ trước cởi mở, giờ phút này bộ dáng như vậy, nhịn không được hỏi: "Làm sao vậy, nàng có lời khó nói?"

Nhạc Dao mi mắt buông xuống, thoáng thở dài: "Vừa rồi tên Dương Thành kia tuy miệng chó nhả không ra ngà voi, nói bậy nói bạ, nhưng có một việc lại không sai.... Nàng... Thịnh gia hôm nay chỉ có một mình nàng, nàng có hay không...."

Thịnh Vũ nhìn nàng vẻ mặt lo sợ bất an, thần sắc khẩn trương nghiêm túc, khóe mắt nhẹ khiêu: "Nàng ý muốn hỏi ta có hay không vì hài tử mà gả cho người khác?"

Thịnh Vũ tuy sắc mặt đông lạnh, nhưng trước giờ nói chuyện với Nhạc Dao luôn lộ ra cỗ ấm áp, giờ khắc này Nhạc Dao lại nghe không ra chút ôn hòa nào, liền ẩn ẩn đoán được Thịnh Vũ đang tức giận.

Đúng như dự đoán, Thịnh Vũ giọng nói càng phát ra lạnh như băng: "Nhạc Dao, ta mặc dù chưa bao giờ nói rõ, thế nhưng đã nhận định nàng là của ta đấy, cũng đã xác định tình cảm của chúng ta rồi, chẳng lẽ trong mắt nàng, ta là một người vong ân bội nghĩa? Nếu ta vì hài tử mà buông tay nàng, ta liền sẽ không cùng nàng bắt đầu."

Nguyên bản bởi vì Thịnh Vũ tức giận mà Nhạc Dao có chút bối rối, nghe xong những lời này, Nhạc Dao nhưng lại đứng sững sờ, thấp mắt nở nụ cười. Lập tức nàng tiến lên một bước, đem người đang tức giận không giảm kia ôm vào trong lòng. Thịnh Vũ đang muốn tránh ra nàng, bên tai lại nghe lời nói mềm mại vang lên: "Thực xin lỗi, là ta suy nghĩ lung tung. Chỉ là Vũ nhi luôn như vậy lạnh lùng, tuy ta một mực tự nói với bản thân mình, nàng đối với ta cười, cũng chưa từng chân chính cự tuyệt ta tới gần nàng, tất nhiên là ưa thích ta đấy. Nhưng nàng cũng chưa từng chân chính hồi đáp ta, cho nên ta sợ nàng không có yêu thích ta như ta tưởng tượng. Nàng mặc dù lạnh, nhưng tính cách lại mềm yếu vô cùng, nếu bởi vì thương hại ta mà khoan dung cho ta, ta nên làm thế nào cho phải."

Nhạc Dao thanh âm mặc dù dịu dàng, nhưng Thịnh Vũ lại cảm nhận được trong lời nói của nàng tràn đầy bất an, nhất thời ngẩn ra ở tại chỗ, trong mắt nàng có chút áy náy, vội mở miệng nói: "Ta... cực kỳ yêu thích nàng, ta chỉ là... chỉ là không có thói quen... như vậy nói thẳng ra, cũng không phải như nàng nói là ta không yêu thích nàng."

Thịnh Vũ đích xác không thói quen nói trắng ra như vậy, thanh âm càng ngày càng thấp, gương mặt đông lạnh lúc này đã chuyển sang đỏ ửng, cúi đầu không dám nhìn vào đôi mắt óng ánh hào quang của người kia.

Nhạc Dao hô hấp dồn dập, trong mắt kinh hỉ làm sao đều không che giấu được, trước đây nàng có chút không dám xác định Thịnh Vũ yêu nàng, nhưng hiện tại nàng như thế nào sẽ không rõ. Thế nhưng, muốn nghe chính miệng cô nương cực kỳ thẹn thùng kia nói lên lời yêu thương, so với muốn thấy nàng ấy cười còn khó hơn. Nhạc Dao vòng ôm lấy eo nhỏ của Thịnh Vũ, thân thể dán sán vào nàng ấy, hân hoan nói: "Vũ nhi, nàng lập lại lần nữa."

Thịnh Vũ lỗ tai đều đỏ bừng, nhẹ nhàng đẩy người kia một chút, tiếng nói vốn trước sau lạnh lùng trong trẻo đều bởi vì ngượng ngùng mềm nhũn không ít: "Nàng... nàng không biết xấu hổ."

Nhạc Dao phốc bật cười, trong đôi mắt hoa đào nhu tình tựa thủy, thu rồi tiếng cười, nàng giống như thì thầm, lại giống như tuyên thệ: "Ta cũng yêu thích cực điểm Vũ nhi, chỉ cần Vũ nhi không hối hận ở cùng ta, Nhạc Dao liền thề, một đời một kiếp ta đều hướng về nàng, hộ nàng yêu nàng, tuyệt không hối hận."

Thịnh Vũ vẫn cảm thấy Nhạc Dao mỗi lần quyến rũ mỉm cười, đều sẽ khiến cho người thần hồn điên đảo, nhưng nàng ấy giờ phút này thu lại vẻ phong tình, nụ cười thật dịu dàng lưu luyến, càng làm cho nàng không cách nào chống cự, mỗi khi Nhạc Dao lộ ra một mặt này, nàng đều thật sâu sa vào trong đó, không thể tự kìm chế. Chính như lúc trước lần đầu gặp nhau, nàng ấy trong lúc lơ lãng lại lộ ra săn sóc, để nàng đối với nữ tử không đứng đắn kia lập tức thay đổi cách nhìn.

Bị Nhạc Dao chiếm lấy hơi thở, giữa môi lưỡi quấn giao, Thịnh Vũ có chút mở mắt ra, trước mắt là gương mặt hết sức câu hồn, hai gò má nhiễm lên đỏ ửng, hàng lông mi dài nhỏ khẽ run, tại quá gần trong tầm mắt vô hạn phóng đại, mà nhịp tim nàng ấy đập rất nhanh, dồn dập tựa như nhịp trống. Đây đại khái là lần thứ nhất Thịnh Vũ nhẫn nhịn ngượng ngùng mở mắt ra, giật mình phát hiện, Nhạc Dao xưa nay da mặt dày vậy mà đồng dạng biểu lộ ngượng ngùng, nàng xem hồi lâu, Nhạc Dao đều không dám mở mắt. Nhớ lại lần đầu hôn nhau, nàng ấy cũng hết sức chủ động, nhưng chỉ là kề sát môi nàng, động cũng không dám động, cho đến hôm nay, nụ hôn của nàng ấy vẫn cẩn thận từng li từng tí, ngây ngô lại triền miên vô cùng.

Thịnh Vũ nhắm mắt lại, hai tay vòng ôm cổ đối phương, nhớ tới chính mình ban đầu đối nàng ấy đánh giá, cho rằng đây là một hồng hạnh nữ tử, sớm muộn sẽ có ngày 'hồng hạnh xuất tường'. Lập tức buồn cười, cành hồng hạnh này hiện tại nhưng lại ngoan ngoãn núp ở trong vùng thế gian của nàng.

Nhạc Dao rút cuộc có chút mở mắt ra, nhìn xem người yêu của mình mi mắt cong cong, phảng phất giống như khối băng đã được hòa tan thành một hồ xuân thủy, làm cho tâm của nàng triệt để chìm vào trong đó.

- -----------

Kinh thành gần nhất đồng dạng không bình yên, chiến sự Lãng Châu truyền khắp Đại Hạ, một ít văn nhân nho sĩ tự xưng trách trời thương dân liền không ngừng viết văn chương đại tố, phần lớn chỉ trích đều hướng vào việc dùng hỏa dược làm nổ chết mấy vạn binh sĩ, phá hủy gần như hơn nửa thành Lãng Châu, bọn hắn cho rằng đây là thủ đoạn tàn khốc, không có chút đạo nghĩa, huống hồ bên đối địch vẫn là binh sĩ đồng bào Đại Hạ.

Một số thế lực chống đối liền lợi dụng dẫn dắt ngôn luận, trong lúc nhất thời đều nói nhiếp chính vương cực kì hiếu chiến, tàn bạo vô đạo, tuy một số người cảm ân đức của quân thượng, không ngừng lên tiếng bênh vực, nhưng ngôn luận vẫn hết sức không tốt. Lý Phú đã sớm nhận được thư của Triệu Tử Nghiễn, sớm liền làm chuẩn bị, âm thầm cho một lượng lớn nho sĩ vung bút đối biện, đồng thời phái người xử lý những kẻ cố tình yêu ngôn hoặc chúng, tạm thời xem như bình ổn được mấy phần, chỉ chờ Triệu Tử Nghiễn hồi kinh ứng đối.

Trong triều, những lão gia hỏa kia bắt đầu hướng Triệu Huân góp lời, vạch tội Tây Nam Vương, đều bị Triệu Huân phớt lờ bỏ qua.

Lúc Triệu Tử Nghiễn về đến kinh thành, hai mươi vạn quân triều đình đã

tiến đến Kiếm Môn Thục Đạo, liên hợp cùng quân thủ vệ Ích Châu cùng viện quân Bắc Lương, ba phía bao vây Thổ Dục Hồn, khiến cho Mộ Lợi Duyên chỉ có thể suốt đêm lui binh khỏi Ích Châu, tám tòa thành của đất Thục vì vậy được quân triều đình thu hồi hơn phân nửa.

Sau khi hồi kinh, Triệu Tử Nghiễn nghỉ ngơi một ngày liền bắt đầu thượng triều, nguyên bản triều đình một mảnh huyên náo rối loạn, hôm nay có nhiếp chính vương tọa, lập tức yên tĩnh cực kỳ.

Triệu Tử Nghiễn mặc một thân vương phục đen vàng tinh xảo, trên lụa mỏng nổi bật chỉ thêu hoa văn cửu cung đại diện cho quyền lực đế vương, tóc dài buộc lên, trên đầu đội kim ngọc quan. Nàng có được cực kỳ diễm lệ, mặc vương phục lại thêm mấy phần uy nghiêm đẹp đẽ, giờ phút này nghiêm nét mặt ngồi ở trên điện, ánh mắt rơi vào quần thần bên dưới, rất có uy áp.

Thấy hồi lâu không có người ra khỏi hàng, nàng có chút dò xét một vòng, không nhanh không chậm nói: "Bổn vương vừa hồi kinh liền nghe thái tử điện hạ nói, chư vị đại nhân có chuyện quan trọng muốn bẩm, chẳng biết tại sao yên tĩnh như thế? Chớ không phải là có mấy lời chỉ dám cùng thái tử nói, không dám bẩm lên bổn vương sao?"

Một lát sau, Đốc Sát Sử Từ Mậu bước ra nói: "Khởi bẩm quân thượng, thần có việc bẩm tấu!"

Triệu Tử Nghiễn quét mắt nhìn hắn, Từ Mậu cũng không chịu thua kém, thẳng tắp nhìn lại nàng, Triệu Tử Nghiễn lạnh giọng nói: "Giảng."

"Thần cùng tất cả ngự sử ở Đốc Sát Viện, vạch tội Tây Nam Vương Phó Hoài bởi vì thích lập công lớn, liền không để ý an nguy trăm họ! Kia thủ đoạn hung tàn, tư vận hỏa dược bố trí mai phục tại Lãng Châu, dùng hỏa dược chôn sống mười vạn binh sĩ Tiêu Thác, sinh linh đồ thán, không có đạo nghĩa! Một vị tướng hiếu chiến hung ác như vậy, khiến cho lòng dân phẫn nộ, thỉnh quân thượng đoạt lại ấn soái, xử lý nghiêm minh, ngàn vạn lần không nên trọng dụng kẻ mãng phu thủ đoạn ngoan độc như vậy!" Nói xong Từ Mậu liên tiếp dập đầu, cả buổi không đứng dậy nổi.

Triệu Tử Nghiễn cười lạnh một tiếng: "Từ đại nhân thương cảm dân chúng, nhân tâm nhân đức, quả nhiên là phúc của Đại Hạ."

Từ Mậu sững sờ, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, vội nói: "Thần nhận lấy thì ngại."

"Chẳng qua là, ngươi mới vừa nói Tây Nam Vương thích lập công lớn, không để ý trăm họ an nguy, bổn vương muốn hỏi một câu, chiến sự Lãng Châu, dân chúng tử thương nhiều ít? Từ đại nhân như thế vô cùng đau đớn, chắc là hiểu rõ nhìn thấy tận mắt, ngươi nói cho bổn vương, có bao nhiêu người?" Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của nàng đột nhiên nặng nề, khiến cho Từ Mậu vốn lá gan vô cùng lớn cũng chịu không được co rụt lại.

Mắt thấy hắn nói không ra lời, Triệu Tử Nghiễn xoay chuyển ánh mắt, rơi vào Tiết Kỳ: "Trung Thừa đại nhân, ngài thân là giám quân chắc hẳn so với Từ đại nhân muốn rõ ràng hơn một ít, ngài nói cho hắn biết có bao nhiêu."

"Vâng." Tiết Kỳ khom người ra khỏi hàng, cất cao giọng nói: "Lãng Châu chiến sự, tiêu diệt phản quân hơn tám vạn, trong đó đã chết vì hỏa dược mai phục là một vạn phản quân. Dân chúng trong thành tử thương một nghìn hai trăm mười ba người, trong đó một nghìn người chết trong tay Thổ Dục Hồn, Khương tộc, quân phản loạn. Một trăm hai mươi người chết trên đường chạy nạn, năm mươi người chết trong lúc hai quân giao chiến, không có người nào trực tiếp chết vì hỏa dược!"

Lãng Châu chiến sự kết thúc, Triệu Tử Nghiễn liền cho người thu dọn chiến trường, tỉ mỉ thống kê nhân số thương vong, nhất là bách tính vô tội bị liên lụy, Tiết Kỳ liền đảm trách nhiệm vụ này. Trận chiến ở Lãng Châu quy mô quá lớn, công tác thống kê cũng thập phần khó khăn, lúc ấy Tiết Kỳ còn chưa hiểu rõ ý của quân thượng, nhưng hôm nay lại là thán phục không thôi.

Phía dưới những người còn ý định chống đối cũng một phen trợn mắt há hốc miệng, Từ Mậu trên mặt đều toát ra mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố chấp nói: "Nhưng bá tánh Lãng Châu trôi giạt khắp nơi, nhà dân toàn thành bị hủy hơn phân nửa, làm sao không là thảm họa."

"Từ đại nhân cảm thấy dân chúng Lãng Châu chạy nạn, là bởi vì hỏa dược, hay bởi vì trận chiến này? Ngươi là văn sĩ, không phải liền điểm ấy cũng nhìn không thấu? Ngươi cho rằng trận chiến này tốc chiến tốc thắng liền gây hại cho dân chúng, vậy còn chiến sự liên miên không ngừng, mang tai họa đến cho toàn lãnh thổ Đại Hạ thì sao? Lúc đó số người chết không chỉ ở Tây Cảnh, mà lan đến tất cả thành trấn, thương vong không bút mực nào thống kê nổi! Ba mươi vạn phản quân, cùng mười mấy vạn quân ngoại bang, ngươi cho rằng có thể dùng ngươi cái lưỡi ba tấc không nát miệng lưỡi đi thuyết phục bọn hắn, vì lê dân bách tính, vì nhân nghĩa đạo đức, quy thuận triều đình sao!"

Liên tiếp vài câu chất vấn để Từ Mậu đứng ngồi không yên, hắn giương mắt nhìn đám đồng liêu đã cùng hắn kêu gào thảo phạt Tây Nam Vương, giờ phút này cả đám đều co rúm không dám nói một lời.

"Trị tội Tây Nam Vương? Nếu bổn vương thu lại ấn soái, Từ đại nhân là tự tin có thể thay bổn vương tiến cử đại tướng đủ tài đức thống lĩnh Tây Nam quân? Nếu không thể, dám hướng triều đình vu cáo đại tướng vừa lập công lớn, Từ đại nhân, tâm của ngươi đến cùng hướng về ai? Hơn nữa Lãng châu chiến dịch đều là bổn vương chủ ý, như vậy Từ đại nhân đối bản vương không vừa lòng, ý muốn chất vấn?"

Lời này thập phần nghiêm trọng, vô luận là thông đồng với địch, hay là đối với quân thượng bất kính đều là tử tội! Từ Mậu rút cuộc chịu không được, trùng trùng điệp điệp dập đầu: "Thần không dám, là thần cổ hủ ngu muội, không thể thích đáng phân tích, lúc này mới hồ đồ như vậy, thỉnh quân thượng thứ tội, thần một mảnh trung thành trời đất chứng giám!"

Triệu Tử Nghiễn nhìn hắn một cái, lắc đầu: "Thân là người đứng đầu quan văn, có câu nho sĩ vì nước quên nhà, vì trung quên thân, nhất định phải cương trực công chính, dứt khoát ngay thẳng; người của Đốc Sát Viện xưa nay học thức vượt trội, thông hiểu chính sự, thông tuệ cổ kim. Từ đại nhân, lần này đã cho thấy, ngươi ngay cả phán đoán đều hồ đồ, làm sao có tư cách làm Đốc Sát Sử? Nên buông xuống áo mũ, trở về quê đi."

Một câu nhẹ nhàng để Từ Mậu đổ xuống trên mặt đất, hắn nhiều năm làm Đốc Sát Sử, ngay cả tiên đế đều kiêng kị hắn ba phần, nhưng lần này nhiếp chính vương chỉ một câu liền tước đi chức quan của hắn, mà lý do lại khiến người không dám nửa lời không phục. Xem ra, tên tuổi anh hùng một đời của hắn lần này bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!

Mắt thấy Từ Mậu tháo xuống miện quan, chán nản lui ra, Triệu Tử Nghiễn lần nữa quét mắt nhìn quần thần bên dưới: "Còn có việc muốn tấu sao?"

Mấy người lập tức cúi thấp đầu, Triệu Tử Nghiễn thấy thế chậm rãi mở miệng: "Nay bổn vương cách chức Đốc Sát Sử cũng không phải muốn các vị một phen khiếp đảm, chẳng qua là quan chức càng lớn, trách nhiệm đồng dạng trọng đại, cần thận trọng từ lời nói đến việc làm. Nếu có sai lầm, hy vọng các vị nói thẳng không e dè, nhưng nếu bịa đặt vu họa, ảnh hưởng đến giang sơn xã tắc Đại Hạ, bổn vương tuyệt không khoan thứ!"

"Cẩn tuân quân lệnh!"

Cả triều văn võ đều đều quỳ xuống, trong lúc nhất thời quân uy hiển thị rõ.

- ------------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện