Editor: trucxinh0505
Nguyên tiêu trôi qua, Tần Mục Ẩn phân phó Toàn Phó đem khế nhà thôn trang cùng cửa hàng đưa cho Lê Thành đưa Lê Uyển xem qua, trong đó, còn có chuẩn bị vàng bạc ngọc sức, tổng hai trang danh sách.
“Phu nhân, cái danh sách này, ngày mai sẽ đem lăng la tơ lụa đưa tới ngài xem qua.” Toàn Phó đứng ở cửa, khom người giải thích cùng Lê Uyển.
Tuy Lê Uyển sớm có chuẩn bị, thấy danh mục vày ra vẫn bị chấn động, Tần Mục Ẩn chuẩn bị quá sung túc, ba gian cửa hàng liền nhau, thôn trang phân bố đông nam tây bắc kinh giao đều sợ phí không ít tâm tư, “Hầu gia tìm tơ lụa đều là thứ tốt nhất, không cần phải xem qua, ngươi mang người đem cất vào nhà kho, rồi tìm cái rương vui mừng đem gác vào.”
Như vậy, chờ thời điểm Lê Thành thành thân đưa cái rương qua liền tốt.
“Tỷ, tỷ nhìn một chút có phải Duy Nhất mập lên hay không?”
Lê Uyển ngẩng đầu, Lê Uy ôm Duy Nhất đứng ở cửa, Duy Nhất mặc một thân áo khoác màu hồng phấn, đầu chôn trong mũ áo khoác, xứng với khuôn mặt nhỏ phấn đô đô, làm người thấy hết sức yêu thích, nếu không phải là Lê Uy nói ra, trên mặt Lê Uyển sẽ không vui vẻ, sao có thể nói tiểu hài tử nàng béo chứ? Cho nên, ngữ khí không tốt lắm nói, “Tiểu hài tử mau lớn, không mập, nặng hơn so với trước thôi, có phải ôm lâu tay mỏi hay không?”
Rất nhiều thời điểm Duy Nhất không quá nhận người, ai ôm bé đều được, đến Toàn Phó duỗi tay Duy Nhất đều cho ôm.
Lê Uy hậm hực, đi đến trước mặt Lê Uyển, mắt quét danh sách, dời mắt đi, ánh mắt tương tự Lê Uyển hơi hơi hạ xuống, lấy lòng nói, “Đệ mới vừa ôm một chút cũng không cảm thấy mỏi tay, có chút thời gian không thấy, nên cảm thấy con bé có chút béo.” Lê Uy ngồi xuống một cái ghế bên cạnh, để Duy Nhất đứng trên hai chân hắn, Duy Nhất đứng không vững, một chân nghiêng một chân ngã trông thật buồn cười, Lê Uyển tà liếc hắn một cái, “Duy Nhất còn quá nhỏ, đừng để con bé đứng lâu, nương kêu đệ lại đây có chuyện gì à?”
Lê Uyển thu hồi danh sách, phân phó Tử Lan lấy cái hộp gấm tới, đem danh sách bỏ vào, lúc sau lấy ra thẩm tra đối chiếu.
Lê Uy đã tới trong chốc lát, bởi vì Toàn Phó tìm Lê Uyển, Lê Uyển cũng chưa kịp hỏi chuyện, lúc này, Lê Uyển tiếp nhận hộp Tử Lan đưa qua, nhíu nhíu mày, trong hộp có cái gì, liếc mắt nhìn Tử Lan, Tử Lan cười giải thích “Thời điểm ăn tết, hầu gia đưa lễ tiểu thư, nô tỳ cho rằng hầu gia lấy hộp lễ vật ra…”
Tử Lan tiến lên một bước muốn lấy hộp về, Lê Uyển đã mở hộp ra, lấy ra một kiện quần áo màu nguyệt bạch bên trong.
Trong lòng Lê Uyển nghi hoặc, bình thường không có gì sao xếp thành một cái quần áo, chỉ có nửa người trên, Lê Uyển mở ra, Tử Lan mở miệng, “Phu nhân, màu cái quần áo kia rất giống cái đặt ở trong tủ đồ ngài trước kia đó.”
Lúc này Lê Uyển mới chú ý tới trước ngực có thêm hai món ngọc sức, Lê Uyển xách cổ áo lên khoa tay múa chân một phen trước người Duy Nhất, lớn, sợ là Duy Nhất có thể mặc ở thời điểm mùa hè, Lê Uyển sửa sang lại quần áo nói, “Đem quần áo bỏ vào hộp gấm, tìm một cái hộp không đến đây đi.”
Chuyện Tần Mục Ẩn đưa lễ Duy Nhất Lê Uyển nhớ rõ ràng, không phải hộp gấm, là một chuỗi lắc tay màu đỏ, tinh tế, quanh thân phiếm màu đỏ nhàn nhạt, thời điểm hắn lấy ra Lê Uyển cũng thích, cho nên nhìn một chút, kêu Tử Lan đem cất lắc tay, lúc ấy, cũng không có nhìn đến cái hộp gấm này.
“Hầu gia đưa tiểu thư khi nào?”
Tử Lan lắc đầu, bất quá là nàng tự đoán, cái hộp này đặt ở phía dưới ngăn tủ, trong cái ngăn tủ kia đều là lễ vật nhỏ của Duy Nhất, thêm nữa, đồ vật là Lê Uyển nói Tử Lan cất nên không rõ ràng lắm, mới phỏng đoán là Tần Mục Ẩn đưa lễ vật cho Duy Nhất.
Lê Uyển rũ mắt, “Cất đi, tìm một cái hộp không tới đi.” Lê Uyển che giấu nghi hoặc trong lòng, đem hộp đưa cho Tử Lan, Duy Nhất thấy, thân mình ghé vào trên bàn, trong miệng a a duỗi tay nói Tử Lan muốn cái hộp, Tử Lan nhìn Lê Uyển, “Phu nhân, có phải tiểu thư gặp qua cái hộp này hay không?”
Trên hộp một tầng hôi, nên là để trong ngăn tủ chút thời gian rồi.
Lê Uyển ngẩn ra, cười nói, “Con bé bao lớn làm sao thấy qua, trước đem cất đi, hầu gia trở về hỏi một chút liền rõ thôi mà.”
Duy nhất trong lòng Lê Uy ngực giãy giụa lợi hại, Lê Uyển ra vẻ sinh khí trừng mắt nhìn mắt Duy Nhất, “Không được nháo, đợi lát nữa mẫu thân còn có việc, con chơi cùng tiểu cữu cữu.” Chu Lộ sai người tặng rương quả xoài tới, quả xoài Hoài An vừa lớn vừa vàng, ánh vàng phiếm quang rực rỡ, Lê Uyển nghĩ phân chút hai hộ nhà đi lại gần, xem như nếm cái ngon.
Duy Nhất bẹp bẹp miệng, ủy khuất nhìn Lê Uyển.
Trong lòng Lê Uyển mềm nhũn, “Thật là nhỏ mà lanh, mẫu thân không chơi cùng con được.”
Tử Lan cầm hộp không trở về, Lê Uyển đem danh sách trong tay đưa cho nàng, “Đem hộp gác cùng quyển sách ngày thường ta đọc, đem quả xoài Đường phu nhân đưa tới dọn vào nhà ta nhìn xem.” Chu Lộ nói chỉ có một rương quả xoài, tới trước mặt Lê Uyển rồi, nhìn phải đến ba cái rương.
Lê Uyển đếm đếm đại khái, trong lòng có chút so đo, Hưng Nhạc Hầu phủ cùng Kiều phủ đều đưa đi một ít, hầu phủ cùng Lê phủ các một nửa, cần phân phối tốt, kêu Toàn Phó đem quả xoài đưa đi.
Quả xoài thơm ngọt, Lê Uy ở bên cạnh cũng thèm, nuốt nuốt nước miếng, “Nghe hương vị so những cái đó bán trong kinh thơm ngọt hơn nhiều, tước một cái, Duy Nhất nếm thử mới mẻ được không?”
Nơi nào Lê Uyển không rõ là do hắn thèm ăn, nhướng mày, “Đệ đút Duy Nhất ăn đi, ta đi Tĩnh An Viện một chuyến, Duy Nhất khóc nháo đệ kêu Toàn Tuyết là được, nàng biết làm như thế nào.”
Hai ngày này, bệnh cũ cẳng chân lão phu nhân lại phát, không xuống đất được, Trương đại phu tặng quyển thư tịch lại đây, trên đó giảng giải đủ loại thủ pháp mát xa, hôm qua Lê Uyển nhân mát xa qua cho lão phu, lão phu nhân nói cảm giác không tồi, Trương đại phu nói muốn một tháng mới có hiệu quả, canh giờ này không sai biệt lắm, Lê Uyển lại muốn đi Tĩnh An Viện.
Lê Uy làm bảo đảm, “Tỷ an tâm đi đi, đệ sẽ chiếu cố Duy Nhất tốt.”
Lê Uyển xoa xoa đầu Duy Nhất, “Nghe lời cữu cữu, không thể khóc biết không?” Duy nhất nghe không hiểu, Lê Uyển dặn dò theo thói quen xem như hai câu từ biệt.
Tần Mục Ẩn không ở trong phủ, chuyện Huyện An Viễn ngã xuống, người An gia đều bị Hoàng Thượng xử tử, phu nhân An gia bị đưa vào kinh, đoàn người hồi kinh, Hoàng Thượng luận công hành thưởng, trong đó, người ngoại phóng ra kinh nhiều, Tần Mục Ẩn có tin tức chức quan, Hoàng Thượng mệnh Tần Mục Ẩn vào cung thương nghị việc này, còn có, xử trí Ngô Giáp Nghi như thế nào.
Lão phu nhân nghe nói Lê Uyển tới, lắc lắc đầu, chống thân mình ngồi dậy, nhìn Giang mụ mụ ở mép giường thở dài nói, “Bệnh cũ nhiều năm, khổ con bé lại nghiêm túc, đợi lát nữa, thời điểm phu nhân mát xa ngươi nhớ kỹ! Nàng mang theo Duy Nhất, tới tới lui lui không có tiện.”
Giang mụ mụ lấy gối dựa ngày thường lão phu nhân dùng từ trên ghế bên cạnh, lót sau lưng bà, “Lão nô rõ ràng, phu nhân có tâm, ngài đó, phúc khí còn dài, nói không chừng qua chút thời gian ngài lại phải làm tổ mẫu.”
Lão phu nhân nhấp môi cười cười, tế văn khóe mắt thâm thúy không ít.
Thời điểm Lê Uyển vào nhà, lão phu nhân đã tách đề tài ra, cho nên không nghe rõ vừa rồi hai người hàn huyên cái gì, Lê Uyển tiến lên uốn gối hành lễ, nhìn sắc mặt lão phu nhân so hôm qua tốt hơn, phân phó Tử Lan đem quả xoài gác ở trên bàn, nói, “Đại Đường tẩu sai người đưa lại đây, quả xoài Hoài Nam nổi danh nhất, con cầm lại đây chút, hiện tại ngài ăn sao?”
Quả xoài oánh vàng mọng nước, lão phu nhân vừa thấy tinh thần tỉnh táo, “Mới vừa ăn chút chút điểm tâm, qua một lát rồi nói sau, sao con lại tới đây? Bệnh cũ chân này của ta, thời tiết ấm áp tự nhiên liền tốt, con không cần mỗi ngày phải tới.”
Thân mình lão phu nhân không thoải mái, gạt không nói, hồi lâu Lê Uyển không thấy Trương đại phu, sai người đưa vò rượu cho Trương đại phu biết được Trương đại phu đi xa nhà, cẩn thận hỏi mới biết được, Trương đại phu ra cửa là đi hái thuốc cho lão phu nhân, khi đó, Lê Uyển mới biết được chân lão phu nhân đi đường đều khó khăn.
Hai ngày trước Trương đại phu hồi phủ, tuổi lớn, trời lại lạnh, một chuyến này trở về, Trương đại phu ngoài đưa thảo dược cùng thư tịch, bản thân cũng suy sụp, hai ngày này ho khan đến lợi hại.
“Phu nhân, ngài đã tới?” Giang mụ mụ mặt đầy ý cười, Lê Uyển đến gần, nàng đứng dậy uốn gối hành lễ, sau đó, đến bên cạnh bàn đổ một ly nước ấm cho Lê Uyển, Lê Uyển xua xua tay, “Không cần, thời tiết lạnh, không cảm thấy khát nước, lão phu nhân cảm nhận được chân dễ chịu chút chưa?”
Ngày đó ăn tết Lê Uyển liền phát hiện lão phu nhân không thích hợp, ai nghĩ nháo đến nghiêm trọng như vậy, Lê Uyển xốc chăn lên, tay tính thử đè đè hai chân lão phu nhân, từ từ giải thích, “Trương đại phu nói phía trước chân ngài bị thương qua, huyết mạch cẳng chân không linh hoạt, mỗi ngày mát xa một lần, tình huống chuyển biến tốt đẹp liền khôi phục được.”
Bản thân của mình tự mình rõ ràng, lão phu nhân không để trong lòng, tình cảm Tần Mục Ẩn cùng Lê Uyển thâm hậu, Duy Nhất ngoan ngoãn hiểu chuyện, lúc này dù cho chết trong lòng cũng không có tiếc nuối, lão phu nhân minh bạch Lê Uyển dụng tâm, ngoài miệng cũng không nói tiêu cực, “Vất vả cho con, đợi lát nữa kêu Giang mụ mụ ở bên cạnh học, ngày mai con cũng đừng lại đây, con cùng Mục Ẩn hiếu thuận ta thấy được, chuyện bên chỗ Họa Nhàn Viện nhiều, thêm nữa Lê Thành muốn thành thân, rảnh rỗi con cũng trở về giúp đỡ.”
Thân mình Lê Uyển hơi khựng lại, hốc mắt đỏ lên thiếu chút nữa rơi lệ, lão phu nhân vĩnh viễn đều nghĩ cho người khác trước, lúc còn nghĩ đến chuyện Lê Thành thành thân, Lê Uyển nuốt nuốt nước miếng, áp xuống vị mặn trong miệng, gật gật đầu, thanh sắc như thường nói, “Lòng con hiểu rõ, chuyện Lê phủ có nương rồi, chân lão phu nhân mau tốt hơn, thời điểm Lê Thành thành thân chúng ta cùng đi.”
“Được, lần trước thời điểm bà thông gia đi qua chúc thọ, nghe nói Lê Thành muốn sửa chữa sân, Mục Ẩn nhận thức mấy cái thợ thủ công am hiểu việc này, kêu hắn dẫn người hỗ trợ.” Lão phu nhân dựa vào trên gối dựa, lực đạo tay Lê Uyển không nặng không nhẹ, vừa vặn tốt, mát xa làm cho thể xác và tinh thần bà giãn ra, thân mình dễ chịu không ít.
Đôi tay Lê Uyển thuần thục ấn qua huyệt đạo Trương đại phu nói, vừa nói chuyện phiếm cùng lão phu nhân vừa ấn, sau đó, không nghe được thanh âm, nàng ngẩng đầu, hai mắt lão phu nhân nhắm, mi giác có nếp nhăn tinh tế lan tràn mở ra, sau khi lão phu nhân sinh bệnh khí sắc kém rất nhiều, ăn không ngon miệng, khuôn mặt thiếu sinh khí, cười trên mặt đều mang theo tái nhợt.
Đã làm mẫu thân, Lê Uyển mới thể hội được vất vả của lão phu nhân, người khác nhìn ngày thường không có chuyện gì thật sự nhàn, gia nghiệp hầu phủ bà cũng mặc kệ, nhưng lo âu trong lòng lại chưa từng ít đi, khi còn nhỏ lo lắng Tần Mục Ẩn bị người hãm hại, lớn, lo lắng Tần Mục Ẩn ở bên ngoài gặp phiền toái, Tần Mục Ẩn thành thân lo lắng cảm tình phu thê bọn họ không tốt, có người nhìn như sống được thanh nhàn, trong lòng sầu lo cực nhỏ làm người biết.
Lê Thành không thích sân trống vắng, Lê Uyển cân nhắc Lê Thành thành thân, sân Phương Thục thu thập sạch sẽ ngăn nắp, hoa cỏ đều dụng tâm kín đáo, thời điểm Lê Uyển hồi Lê phủ nói cùng Lưu thị, quan hệ Lưu thị cùng Lê Thành hòa hoãn rất nhiều, nghĩ rèn sắt khi còn nóng, đem mâu thuẫn giữa Lê Thành xóa bỏ, Lê Uyển nhắc tới, Lưu thị liền trở về chuẩn bị xuống tay.
Mát xa xong rồi, Lê Uyển nhấc chăn bên cạnh lên đắp lên cho lão phu nhân, ý bảo Giang mụ mụ đi ra ngoài nói chuyện, Giang mụ mụ hiểu ý, đi tới cửa, “Phu nhân, lão nô đều nhớ kỹ, lão phu nhân sợ trì hoãn ngài cùng hầu gia, bất quá mát xa thôi, lão nô làm được, rảnh rỗi các người lại đây ngồi chút, lão phu nhân thấy các người tâm tình sẽ tốt.”
Lê Uyển có chút rũ đầu, đáy lòng khó chịu, nàng gả vào hầu phủ, lão phu nhân chưa bao giờ yêu cầu sớm tối thưa hầu, còn lo lắng trì hoãn nàng, trong lòng ngũ vị tạp trần, “Được rồi, thời điểm bà mát xa căn cứ tình hình lão phu nhân, lão phu nhân thích nặng một chút lực đạo bà liền nặng một chút…” Lê Uyển đem yêu cầu Trương đại phu nói chú ý chi tiết nhất nhất nói cùng Giang mụ mụ, xong rồi, bổ sung, “Ngày mai có thời gian ta lại đây, bà ở bên cạnh xem thêm hai lần.”
Bộ thủ pháp này chú trọng huyệt vị, Giang mụ mụ không hiểu biết, Lê Uyển làm mẫu vài lần mới được, Giang mụ mụ học xong, nếu Lê Uyển thật gặp chuyện thoát không được cũng không ảnh hưởng bệnh tình lão phu nhân.
“Vâng, hiện tại lão nô về phòng liền tìm người luyện luyện tập…” Biểu tình Giang mụ mụ nghiêm túc, đứng ở cửa, khom người nhìn theo Lê Uyển.
Trong phòng, Duy Nhất ngồi ở trên giường, chung quanh vây quanh một vòng chăn bông, trên cằm treo chất lỏng màu vàng, Lê Uy ngồi ở bên cạnh, một bàn tay nắm dao nhỏ, một bàn tay cầm quả xoài, chậm rãi tước khối nhỏ tiếp theo đưa trong miệng Duy Nhất.
Duy Nhất có hai cái răng mọc dài, đều ở bên trên, miếng xoài ngậm trong miệng làm bộ cắn hai cái, lộc cộc nuốt vào trong bụng, lại ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn chằm chằm quả xoài trong tay Lê Uy, trong chén bên cạnh là da cùng xác quả xoài, Lê Uyển nắm khăn bên cạnh lên, thay Duy Nhất lau cằm, “Đệ cho con bé ăn nhiều ít vậy? Không cần cho ăn nhiều, bụng sẽ khó chịu.”
Lê Uy lại tước khối tiếp theo, vào miệng mình, Duy Nhất bên cạnh trừng lớn mắt, nháy mắt trong mắt chứa đầy nước mắt, dẩu mồm miệng khóc ra.
“Không được ăn nhiều, giống như Duy Nhất thực thích, quả xoài này ở đâu, hương vị so trong kinh bán ăn ngon hơn nhiều.” Lê Uy lại tước một khối bỏ vào trong miệng mình, Duy Nhất hoàn toàn khóc ra, Lê Uy vội vàng lắc lắc quả xoài trong tay, “Khối tiếp theo liền cho con mà.”
Miệng Duy Nhất nhỏ, Lê Uy tước cho bé khối cực nhỏ, Lê Uyển nhìn quả xoài trong rổ trên bàn, do dự xem muốn nhờ người đi Hoài An mua thêm mấy rương trở về hay không, trong phủ khối băng nhiều, quả xoài gác bên trên băng bảo tồn được lâu.
Lê Uy cùng Duy Nhất ăn tổng cộng năm trái, Duy Nhất đánh no cách, Lê Uyển bế bé lên, “Không thể ăn nữa, ngày mai rồi hẵng ăn.”
Ôm Duy Nhất về phòng rửa mặt thay quần áo cho bé, trước ngực Duy Nhất đều là nước miếng ăn quả xoài chảy ra, thay đổi quần áo cho bé xong, thời điểm ra tới, Lê Uy đã đem vỏ trái cây bên cạnh mang đi, ngồi ở trước bàn, chà lau tiểu đao trong tay, biểu tình nghiêm túc.
Lê Uyển ôm Duy Nhất trong lòng ngực, Duy Nhất ăn no, mơ màng sắp ngủ, Lê Uyển phóng nhẹ bước chân, nhỏ giọng hỏi Lê Uy, “Đệ tới hầu phủ có chuyện gì?”
Lê Uy nghiêng người, trên mặt còn mang theo mờ mịt, khi hoàn hồn, mắt xem xét Duy Nhất trong lòng ngực Lê Uyển, đứng dậy, đem ghế dựa đưa cho Lê Uyển, Lê Uyển ngồi xuống, sau nó mới dọn căn ghế khác ngồi xuống ở bên cạnh, “Nương kêu đệ tới hỏi một chút, ngày thường nhị ca thích cái gì?”
Qua Nguyên tiêu, sự tình Hàn Lâm Viện không ít, sửa chữa sân, Lê Thành dọn đi sân Lê Uy, phản ứng lại hắn mới phát hiện sân bị Lưu thị bố trí đến hoa hòe lộng lẫy, Lưu thị nói thời điểm sửa chữa sân Lê Thành nói ý nghĩ của mình, ai ngờ, tác phong Lưu thị khoa trương, Lê Thành yêu cầu núi giả bên súc bên trong dòng nước, bên trong là những cục đá màu muôn hình muôn vẻ, bên trong bồn hoa đều thả cục đá, hợp với đường nhỏ đi đến tiểu đình cục đá cũng đổi thành màu sắc rực rỡ, Lê Thành không nói lời nào liền đuổi toàn bộ thợ thủ công đi, Lưu thị kinh giác bản thân đã làm sai, muốn bổ cứu, Lê Thành không phản ứng nàng, lúc này mới tìm Lê Uy tới hầu phủ nhờ Lê Uyển hỗ trợ.
Lê Uyển nhăn nhăn mày, phía trước nàng giải thích qua cùng Lưu thị, hết thảy ấn theo Lê Thành yêu thích, sao cuối cùng biến thành bộ dáng như vậy, ăn no, Lê Uy lười nhác ngồi ở trên ghế, “Tỷ, do tỷ chưa thấy, đến đệ còn bị hoảng sợ, ngày thường nhị ca trở về rất trễ, trên sân đen như mực không nhìn ra cái gì, tới ban ngày rồi, đi vào, liền nhìn thấy giống như cầu vồng, nơi nơi đều ban lan ngũ thải…”
Lê Uy cảm thấy tính tình Lê Thành dối trá, yêu nhất văn vẻ, thích mọi thứ mai lan trúc cúc, nếu phải cho hắn tục vật lung tung rối loạn, tất nhiên Lê Thành sẽ không thoải mái, mà hắn, đối với một cái sân cục đá năm màu cũng không cao hứng nổi, hơn nữa, bị đè nén nhất chính là Lưu thị, cái yêu cầu gì đều thỏa mãn Lê Thành, nhưng chính là nhìn không thoải mái, ngực Lê Thành có khí cũng không ra được.
Lê Uyển không rõ ràng lắm, nhớ tới ngày đó Vĩnh Bình Hầu phủ phồn hoa, chỉ sợ Lưu thị kiến thức qua mới có thể muốn học lộng một chút cục đá, những cục đá đó đều ở cửa hàng nhà nàng, không đáng giá cái tiền gì, Lưu thị thích liền cầm đi, không nghĩ cuối cùng thành ra cái dạng này.
Lê Uyển nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Duy Nhất, giương mắt nói, “Cách ngày thành thân gần rồi, lại cứ như vậy, tân nương tử vào cửa thấy bộ dáng Lê phủ như vậy chỉ sợ cảm thấy không mặt mũi, ngươi trở về nói cùng nương, đem dỡ hết cục đá năm màu đi, ở sân phía tây trong trúc xuống…”
Lê Thành tức giận nói không ra được một câu, Lê Uyển nghĩ sợ là Lê Thành còn tức giận Lưu thị hơn nữa, nghĩ đồ vật Lê Thành thích, Lê Uyển tinh tế nói cho Lê Uy, làm Lưu thị tìm người sửa chữa sân lại.
Thời điểm Lê Uy đi ôm theo một rổ quả xoài cao hứng đến không khép miệng được, Lê Uyển lắc đầu buồn cười, ôm Duy Nhất trở về phòng ngủ, mới vừa đặt bé ở trên giường, Duy Nhất liền tỉnh, trong miệng ách ách hai tiếng, tay Lê Uyển nhẹ nhàng vỗ ở phía sau lưng bé, thực mau, bé liền lại nặng nề ngủ.
Lúc này Lê Uyển mới vội đi làm chuyện của mình…
Chạng vạng, Lê Uyển cùng Duy Nhất ngồi ở bên cửa sổ chờ Tần Mục Ẩn, thật lâu không thấy thân ảnh người, Lê Uyển đứng ở cửa nhìn hồi lâu, không chờ được Tần Mục Ẩn, nhưng Toàn An đã trở lại, thân hình vội vàng, “Phu nhân, hầu gia nói hôm nay việc nhiều, không trở lại, ngài dùng cơm trước, vội xong sẽ lập tức hồi phủ.”
Toàn An ở trước mặt Lê Uyển mắt nhìn thẳng, người tâm niệm đứng bên cạnh cũng không dám liếc mắt ngắm một cái, Lê Uyển không thích hắn, nếu hắn có cái hành vi vượt rào gì, chỉ sợ Lê Uyển càng chướng mắt hắn. Đầu óc Toàn An dùng tốt, hôm nay vốn Tần Mục Ẩn kêu Toàn Bình trở về một chuyến, vì lộ cái mặt ở trước mặt Lê Uyển, xung phong nhận việc đi một chuyến, loại chuyện này, Lê Uyển sẽ không trách tội hắn.
“Có phải đã xảy ra chuyện hay không?” Có chút thời gian Tần Mục Ẩn không vội giống hôm nay.
Toàn An châm chước mở miệng như thế nào, trong cung xác thật gặp chút phiền toái, không biết ai đem chuyện phu nhân An gia bị áp tải về kinh nói cùng Cẩm thái phi, hiện giờ Cẩm thái phi