*Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ
“Thưa quý thầy cô kính mến, các bạn học thân mến …… Rất vinh hạnh khi có thể………… Á, Tô Mạt, cậu viết cái gì vậy?” Lý Trăn Trăn xích lại gần bên tai Tô Mạt nhìn Tô Mạt đang hí hoáy viết, tò mò hỏi.
“Bản thảo cho bài phát biểu.”
“Bản thảo cho bài phát biểu gì? Cậu viết cái này làm gì?”
“Cô Ôn kêu tớ viết, đúng rồi, Trăn Trăn, cậu có biết chị nào học lớp 11 không?”
“Hình như là không có, cậu hỏi để làm gì vậy?” Lý Trăn Trăn nghiêng đầu nghĩ nghĩ.
“Ngày mai là lễ khai giảng, Cô Ôn để tớ lên phát biểu, nhưng phải mặc đồng phục, nên giờ tớ phải đi mượn một bộ để mặc.” Tô Mạt buồn rầu mà nói.
“Ai nha, thì ra là như vậy, khó trách cô gọi cậu đi ra ngoài nói chuyện, thì ra là vì việc này. Nhưng mà ngày mai đã phải mặc, sao lại để cậu đi mượn, cậu không quen biết người nào mà!”
“Hừ, không có năng lực còn muốn thể hiện, đây không phải là tự tìm sao.” Dương Viện không biết đã đi ra từ thư phòng khi nào, giương cằm, nét mặt vô cùng khó coi.
“Có vài người chính là ghen tị, bản thân mình kém hơn người khác liền thích nói vớ vẩn.” Lý Trăn Trăn nghe không nổi, cười lạnh nói.
(*) Raw chỗ “thích nói vớ vẩn”: 瞎逼 | 逼 -> thích Mù quáng, vớ vẩn bức | bức. Chỗ nào hơi lạ lạ nên Mèo đành dịch đại thành như vầy.
Tuy Tô Mạt cũng bị lời nói của Dương Viện làm cho rất tức giận, nhưng cô không nghĩ tới Lý Trăn Trăn sẽ vì mình mà cãi nhau với loại người như Dương Viện này, vì thế cô kéo kéo ống tay áo Lý Trăn Trăn, để cho Lý Trăn Trăn đừng nhiều lời với Dương Viện nữa.
“Cậu nói ai ghen tị? Ai ghen tị?” Dương Viện phảng phất như bị giẫm tới cái đuôi, ngũ quan đẹp đẽ có chút dữ tợn.
“A, Tô Mạt tớ cho cậu nghe, có vài người chính là muốn để người ta chỉ thẳng vào mũi mình mắng thì mới biết mình bị mắng.” Lý Trăn Trăn cười nhe răng, trong mắt toàn là trào phúng.
“Cậu, cậu……” Dương Viện tức giận tới run cả người, chỉ vào Lý Trăn Trăn nửa ngày cũng không nói được lời nào.
“Tôi làm sao, có vài người miệng chó không thể mọc được ngà voi, tôi còn không được nói sao!”
(*) Miệng chó không mọc được ngà voi: Miệng kẻ xấu không thể nói ra lời tử tế.
“Cậu nói ai là chó, cậu mới không có tố chất! Các người đều như nhau!”
“Là tôi nghĩ nhiều, muốn giảng tố chất với cậu, nhưng mà tôi có thể nhịn tiểu được chứ không nhịn nổi cậu nha……” Lý Trăn Trăn bĩu môi, một bộ dạng rất bất đắc dĩ.
Dương Viện cuồng loạn mà la lên một tiếng, sau đó vọt vào WC!
Tô Mạt bị công phu mắng chửi người không một chữ thô tục của Lý Trăn Trăn làm ngây người, thật lợi hại! “Trăn Trăn, cái miệng này của cậu thật sự là rất có tài! Giống nhân vật Châu Tinh Trì đã đóng trong phim điện ảnh!”
“Ha ha, là《Cửu phẩm quan tép riu
bạch diện Bao Thanh Thiên》sao, đó là bộ tớ yêu thích nhất, tớ đã xem đi xem lại vài lần rồi!” Lý Trăn Trăn hưng phấn mà nói.
“Lần sau cậu đừng vì tớ mà đấu võ mồm với cô ấy nữa, dù sao thì chúng ta cũng ở chung một phòng, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng thấy.” Tô Mạt kéo tay Lý Trăn Trăn, áy náy nói.
“Không có việc gì, là tớ nhìn không quen việc cô ta cứ nhằm vào cậu như vậy thôi, cậu không trêu chọc cô ta, cô ta so sánh thấy kém hơn cậu rồi làm như vậy, đây cũng quá làm người ta chán ghét rồi.” Lý Trăn Trăn lòng đầy căm phẫn nói.
“Tùy cô ấy đi, đừng để ý tới cô ấy nữa.” Tô Mạt cũng có chút cạn lời.
Dương Viện ở WC rất lâu rồi nhưng chưa đi ra, Lý Trăn Trăn nhịn không được nói: “Cậu nói cô ta ở bên trong làm gì? Không phải rơi vào đó rồi đi?”
*** Mèo: Ở đây Lý Trăn Trăn ẩn ý nói bạn Dương Viện bị rớt vào trong…
Mọi người đều hiểu mà phải không?:v
“Cậu đừng làm rộn.”
“Tớ rất buồn bực, sao mà mỗi lần bực bội thì cô ta đều chạy vào WC vậy chứ.”
Lý Trăn Trăn vừa nói vậy, Tô Mạt bỗng nhiên nghĩ đến kiếp trước cô đã nhìn thấy một cái video.
Cô gái nào đó mỗi lần cãi nhau với chồng cũng thích nhốt mình vào trong WC, sau đó một bên mắng chồng, một bên cầm bàn chải đánh răng của chồng chà bồn cầu… là bồn cầu đó nha…
Lúc Tô Mạt nhìn thấy cái video kia cảm giác thế này trở nên hỗn độn chỉ trong nháy mắt, sau đó cười, chẳng lẽ Dương Viện cũng cơ trí như vậy?
Dương Viện sẽ không tay trái cầm bàn chải đánh răng của mình, tay phải cầm bàn chải của Lý Trăn Trăn, một bên mắng một bên tức giận mà chà bồn cầu chứ?
Khóe miệng Tô Mạt co rút mạnh, “Trăn Trăn, cậu nói cô ta có thể lấy cái gì đó của tớ và cậu làm gì đó trong WC hay không?”
Lý Trăn Trăn nhíu nhíu mi, nghĩ nghĩ, sau đó đi gõ cửa WC, “Cô đang làm gì đó? Sao còn chưa ra!”
Đúng là Dương Viện ở trong WC đang làm chuyện “tốt”, đúng là có lấy vài món đồ nhưng không phải là bàn chải đánh răng.
Lý Trăn Trăn, Tần Hộ Sinh và Tô Mạt mỗi người đều có một chai sữa tắm, Dương Viện lấy sữa tắm của Lý Trăn Trăn và Tô Mạt đổ hơn phân nửa ra ngoài. Sau khi vọt vào WC, cô ta còn tắm rửa một lần, sau đó còn xài nước hoa của Tần Hộ Sinh để ở trong WC, nhưng cô ta chỉ thoa có một chút, vì sợ khi dùng nhiều sẽ bị phát hiện.
Lúc Lý Trăn Trăn gõ cửa là lúc cô ta đang chuẩn bị mặc quần áo, nghe được tiếng của Lý Trăn Trăn cũng không mở miệng ra trả lời.
Cô ta không mở cửa, Lý Trăn Trăn cũng không có cách nào, gõ cửa hai lần, cũng đành thôi.
“Tô Mạt, không biết cô ta đang làm cái quỷ gì, mà không hề hé răng.”
“Cô ta cuối cùng cũng sẽ ra ngoài.” Tô Mạt cảm thấy Dương Viện này thật sự làm người ta đau đầu, ấu trĩ lại nhỏ nhen.
Lý Trăn Trăn ngồi chơi di động, đột nhiên nói: “Tô Mạt, nếu không để tớ hỏi Tạ Tư một chút, chắc ccậu anh ấy có thể mượn được quần áo cho cậu.”
“Hả?”
“Dù sao thì ngày mai cậu phải mặc đồng phục mà? Chắc ccậu Tạ Tư có biện pháp.”
Tô Mạt nghĩ nghĩ, cô thật sự không có ai có thể giúp đỡ, chuyện này cũng không phải là chuyện gì quá phiền phức, đến lúc đó thì nói lời cảm ơn thôi, dù sao thì mình cũng đang thiếu anh ấy một bữa cơm.
“Ừm, vậy phiền cậu hỏi thăm giúp tớ một chút.”
Lý Trăn Trăn gọi điện thoại, nói vài câu liền tắt máy, xoay người nói với Tô Mạt: “Tớ đã nói mà, chắc ccậu Tạ Tư có thể đối phó được. Anh ấy đã đồng ý sáng mai sẽ đem lại đây, tớ đưa số điện thoại cậu cho anh ấy, để ngày mai có gì thì anh ấy sẽ liên hệ với cậu.”
“À…… Cảm ơn cậu, Trăn Trăn.”
Tạ Tư lấy số điện thoại cô làm gì, có gì thì gọi cho Lý Trăn Trăn không phải là được rồi sao.
Tô Mạt nghĩ như thế, nhưng mà người ta muốn, cô cũng ngại nói không cho, đây không
phải là yêu cầu gì quá phận, dù sao thì người ta cũng đã giúp cô.
Quả nhiên sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Thiên Hoán đã chạy đến ban các cô đưa đồng phục cho cô. Giữa trưa Tô Mạt trở về ký túc xá thay đồ, quần áo mặc vừa vặn, không lớn không nhỏ rất vừa người.
Lễ khai giảng tiến hành vô cùng thuận lợi, khi đến phiên Tô Mạt, cô thấy rất bình tĩnh, Triệu Nhã Nam trước khi cô đi lên còn nắm tay cô cổ vũ cô một phen, dặn dò cô đừng có lo lắng, có gì thì đem mấy người phía dưới thành cải trắng hoặc củ cải trắng gì cũng được.
Tô Mạt cười, kiếp trước khi tham gia tiệc tối ở công ty, không thiếu trường hợp cô phải lên phát biểu, hội nghị hằng ngày của công ty cũng do cô chủ trì. Vì vậy đối với trường hợp này cô không thấy luống cuống chút nào, huống chi người ở bên dưới đều là học sinh, không phải là những nhân sĩ chuyên nghiệp, chuyên môn đi đâm thọt cô chứ.
Ở lễ khai giảng ai mà nhiệt huyết sôi trào thì hầu như chỉ có những người đi lên phát biểu thôi còn đại đa số học sinh ở dưới đều không hề nghiêm túc lắng nghe, cho nên cô chỉ cần đi lên hoàn thành nhiệm vụ, đọc cho xong bản thảo đã soạn là được.
Triệu Nhã Nam ngốc đến đáng yêu, Lý Trăn Trăn thì lời nói hùng hồn: “Tô Mạt, cậu lên phát biểu chính là làm cho lớp 10 ban ba chúng ta vẻ vang! Cậu phải biểu hiện cho thật tốt!”
Tần Hộ Sinh vậy mà cũng cho Tô Mạt một ánh mắt ủng hộ.
Tô Mạt đi lên đài, cúi đầu chào.
Học sinh lớp 10 ban ba được Lý Trăn Trăn và lớp trưởng lôi kéo, giống như được tiêm máu gà, hung hăng dùng sức vỗ tay.
Với trí nhớ của Tô Mạt, một trăm một ngàn chữ đã xem qua thì không thể nào quên được, huống chi đây còn là do cô tự viết, cho nên tờ giấy trong tay Tô Mạt căn bản chỉ để trưng thôi chứ cô cũng không cần xem.
Giọng của Tô Mạt không quá lôi cuốn như hầu hết các sinh viên đã lên phát biểu, cô không thích dùng các loại ngữ khí, từ cảm thán, mấy loại mà nghe vào liền khiến người khác cảm thấy rối rắm. Tô Mạt ở trên đài nói chuyện trầm ổn, trấn định, ngữ khí vững vàng, thanh âm không cao không thấp, từ ngữ cũng không có dáng vẻ kệch cỡm, vậy mà lại có rất nhiều học sinh lắng nghe.
Có một vài học sinh châu đầu ghé tai lại thảo luận về Tô Mạt. Khí chất tốt, diện mạo thì so với số những mỹ nữ của Thánh Đức thì Tô Mạt cũng coi như thuộc diện trung đẳng trở lên, cô có thể thay mặt toàn thể học sinh khối 10 lên phát biểu thì cũng thể hiện rõ thành tích của cô rồi. Một nữ sinh như vậy thì đương nhiên sẽ thành đối tượng thảo luận của mọi người.
Không ít người tinh mắt nhận ra, cô chính là nữ sinh ngày hôm qua đi ăn tối cùng với Tạ Tư.
Một truyền mười mười truyền trăm, lễ khai giảng tiến hành trong vòng ba tiếng thì tin tức lan truyền về Tô Mạt cũng đã vô cùng náo nhiệt.
Lễ khai giảng có một quy trình trao giải thưởng dùng để khen thưởng học sinh ưu tú và ban cán bộ.
Bắt đầu từ lớp 12, đến lớp 11, rồi đến lớp 10.
Đầu tiên lãnh đạo trường đọc tên mười người có thứ hạng cao trong mỗi khối, sau đó lại đọc loại học bổng và trợ cấp mỗi người được nhận. Sau đó mới cho bọn họ lên nhận giấy khen và học bổng.
Đến khi đọc thành tích lớp 11, Tô Mạt thấy hai gương mặt quen thuộc —— Tân Kỳ, Thẩm Gia Thanh.
Tân Kỳ đạt danh hiệu thủ khoa lớp 11, Thẩm Gia Thanh thì đứng thứ năm.
Hai người bọn họ vừa lên đài, thì âm thanh nói chuyện dưới đài liền không ngừng được, Triệu Nhã Nam xem đến ngây người, si ngốc hỏi Lý Trăn Trăn, “Đó là ai, cậu biết không?”
“A, hình như tên bọn họ là Tân Kỳ và Thẩm Gia Thanh…… Lúc trước tớ chưa từng nhìn thấy họ nhưng giáo thảo Thẩm Gia Thanh thì tớ biết, cậu ấy chính là con lai giữa Ireland với Trung Quốc. Còn Tân Kỳ thì tớ cũng đã nghe nói qua tên thôi, thế nào? Lớn lên soái đến ngây người đi, cậu ta không được chọn vào hàng giáo thảo là bởi vì điều kiện gia đình so ra kém hơn người khác, nhưng mà diện mạo thì thuộc hàng nhất đẳng.” Lý Trăn Trăn nói thao thao bất tuyệt.
Sau đó Triệu Nhã Nam ngừng nói, hai mắt biến thành hai viên đào tâm, ngơ ngẩn nhìn hai người trên đài.
(*) Hai mắt biến thành hai viên đào tâm: Đại khái là hai mắt biến thành hình trái tim mê zaiiiii ấy.
Người hạng nhất được thưởng hai ngàn tiền mặt, người hạng hai được một ngàn rưỡi,… Cứ vậy đến người thứ mười thì tất cả đều được một ngàn.
Thánh Đức cao trung thật sự có tiền. Mỗi năm bên ngoài đều quyên góp cho trường rất nhiều chi phí xây dựng, còn có rất nhiều học sinh cũ đã tốt nghiệp mỗi tháng đều tài trợ một khoản tiền, học bổng cũng chỉ là một chút lòng thành nhỏ mà thôi.
Chờ đến lớp 10, người đầu tiên lãnh đạo độc tên chính là Tô Mạt, còn cường điệu số điểm thi đầu vào năm nay cô đạt được là tối đa nên nhà trường quyết định ngoại trừ việc khen thưởng cô hai ngàn, mỗi tháng trợ cấp cho cô 500 nguyên sinh hoạt phí, thì học phí hay phí ăn ở của cô đều được miễn phí.
Mấy thông báo này ngày khai trường đầu tiên có thông báo nhưng đa số học sinh đều không để ý nên khi nghe lãnh đạo trường nói ra thì mọi người đều có một ấn tượng rất sâu đối với bạn học sinh mới này.
Tân Kỳ ở dưới đài nhìn Tô Mạt, cậu nghĩ đến ngày đó, sau khi tách ra với Tô Mạt, cậu thường xuyên nhớ tới cô, thậm chí còn mơ thấy cô một lần.
Ngón út Tân Kỳ rung động không ngừng, tim cậu bỗng nhiên gia tốc, trong đầu hiện lên hình ảnh cánh môi Tô Mạt lúc đóng lúc mở ngày hôm đó.
*** Tân Kỳ là một hoa đào háo sắc:v