Tiếng Dung Tự thở dốc, vẫn còn bên tai Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi thở ra mấy hơi, mới thoát khỏi hồi ức của mình. Trước đây Trình Cẩm Chi cũng không có ấn tượng gì, mà hiện giờ khi đã nhớ lại, như thể có thể thấy dáng vẻ bị đau Dung Tự nằm dưới thân nàng, còn có thể nghe được tiếng thở dốc khó kiềm nén của Dung Tự. Hôm đó sau khi làm xong, giữa hai người cũng không vuốt ve an ủi gì, Dung Tự đứng dậy đi tắm. Khi Trình Cẩm Chi thấy lạc hồng* trên giường, nàng còn hơi chột dạ vì "kĩ thuật" của mình.
*Lạc hồng: Máu của lần đầu quan hệ.
"Đọc sách một ngày à?" Lúc này Dung Tự đã đi đến, hai tay của cô rơi xuống vai Trình Cẩm Chi.
"Ừ..." Khi nàng đang "suy nghĩ miên man", bụng nàng càng chột dạ hơn. Dung Tự xoa bóp cho nàng, càng xoa cơ thể của nàng càng trở nên kì lạ. Nàng giơ tay lên, phủ lên tay Dung Tự: "Chị còn khỏe, không mỏi lắm."
Tay Dung Tự lập tức rút ra khỏi tay nàng: "Ừ."
Tay Dung Tự đặt trên vai nàng, nàng thấy mất tự nhiên, đến khi cô rút tay ra, Trình Cẩm Chi lại thấy mất mát: "Em còn thi mấy môn?"
"Một môn cuối cùng." Dung Tự nói.
"Thi xong, cũng sắp đến lúc ghi hình chương trình thực tế." Trình Cẩm Chi nói.
Thời gian ghi hình chương trình thực tế cũng đã có, đầu tháng hai, khá vội, kịp trước năm mới.
Mấy ngày nay cũng là hai phân cảnh cuối cùng của "Cô gái Vi Thành", đại khái nói là Vi Thành tự trải nghiệm nơi chốn phồn hoa, cũng hiểu hết sự bạc tình bạc nghĩa của Cổ tiểu thư. Vi Thành muốn đi khỏi Suất phủ, trở về rạp hát của mình. Phân cảnh này khốc liệt, Cổ tiểu thư muốn dùng phương thức tình dục để chuyển tải tình yêu của mình.
"Cô muốn đi sao?" Dung Tự ôm Trình Cẩm Chi đi ra từ trong bể, hôn nóng bỏng tỉ mỉ. Cả người Trình Cẩm Chi ướt đẫm, nhỏ nước. Nàng quay đầu nhìn Dung Tự, diễn trong diễn ngoài, nàng cũng không hiểu Dung Tự lắm, mấy hôm nay nàng có thể cảm nhận được sự mất mát của mình. Dung Tự nhìn nàng, ánh mắt của Dung Tự cũng rất nóng bỏng, trong khi diễn ánh mắt của Dung Tự luôn nóng bỏng như thế. Dung Tự giữ cổ Trình Cẩm Chi, cắn môi Trình Cẩm Chi. Đầu lưỡi linh hoạt trượt vào miệng Trình Cẩm Chi, cuốn đi hơi thở của Trình Cẩm Chi. Hai tay Trình Cẩm Chi đáp lại, ôm chặt gáy Dung Tự, cổ tay của nàng đan vào nhau, ở chỗ đan vào nhau là một cảnh, trông như bị trói buộc, bị "sợi dây" trói buộc.
Thật đúng với phần quảng bá của "Cô gái Vi Thành". Là càn rỡ, cùng là trầm luân.
Vi Thành, trong lòng mỗi người đều có một Vi Thành.
Nhục dục dễ diễn, tình dục khó diễn. Phân cảnh này, là tình ái quấn quít "tổn gân động cốt". Đến khi đạo diễn nói "cắt", Dung Tự vẫn ôm chặt Trình Cẩm Chi, dường như chưa thoát khỏi vai diễn.
"Dung Tự?" Trình Cẩm Chi khẽ thì thầm. Dung Tự luôn xuất vai rất nhanh, biểu hiện của cô hôm nay khiến Trình Cẩm Chi cảm thấy bất ngờ. Song song với cảm thấy bất ngờ, nàng ôm chặt Dung Tự. Hai tay nàng vừa kéo Dung Tự, Dung Tự lập tức ngẩng đầu lên.
Đôi mắt Dung Tự đỏ bừng, mới vừa "quấn quít" đòi hỏi là Cổ tiểu thư điên cuồng và cực kì phẫn nộ. Cô nhanh chóng nhặt quần áo, bọc lại cho Trình Cẩm Chi: "Chị đi thay quần áo đi."
Trình Cẩm Chi thay quần áo xong, Dung Tự cũng đã thay xong, cô ngồi trên ghế. Hiện giờ đã muộn lắm rồi, nhân viên đoàn phim đã về hết. Ngày mai quay cảnh cuối cùng, phân cảnh của hai người sẽ đóng máy, khoảng sang năm phim có thể chiếu. Bộ phim này chủ yếu Dịch Dịch đem đi tham gia triển lãm quốc tế. Sau khi tham gia triễn lãm, thị trường trong nước được chọn sẽ là Hồng Kông.
Diễn viên giỏi, là dễ nhập vai vô cùng. Nhập vai tham sân si, khúc chung nhân tán*, cuộc sống thực tế vẫn phải tiếp tục, bất kể nhập vai thế nào, cũng phải thoát khỏi vai diễn. Đây là bộ phim đầu tiên của Dung Tự, Trình Cẩm Chi có thể cảm nhận được tình cảm của Dung Tự dành cho bộ phim này, cho dù trong bộ phim này, hình tượng nhân vật của cô cũng không phải được người ta thích.
*Khúc chung nhân tán: Mọi sự vật vạn vật đều có một khoảnh khắc biến mất.
"Đạo diễn đâu?" Trình Cẩm Chi hỏi.
"Đạo diễn đi biên tập rồi." Dung Tự nói.
"Chúng ta về đi."
"Ừ."
Trình Cẩm Chi và Dung Tự còn ở khách sạn gần phim trường, mặc dù nói phải đổi nhưng không đổi. Hai người vừa đến khách sạn, xuất hiện một nhóm bảng đèn LED, là một nhóm fan đến thăm. Họ là fan của Dung Tự, trên bảng đèn là hình chibi của Dung Tự: "Cung nghênh công chúa hồi phủ."
Ơ, trung nhị* quá thấy xấu hổ quá, Trình Cẩm Chi bĩu môi. Không phải nàng ghen tị Dung Tự vì có fan đến thăm đâu.
*Trung nhị: Là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng trung học cơ sở. Tại Việt Nam, trung nhị còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi đậy thì".
Đôi mắt của những người hâm mộ hồng hồng, trông hết sức kích động: "Gần đây khổ cực lắm nhỉ, bạn phải chú ý cơ thể nha."
Dung Tự cũng ngẩn ngơ, hình như thật không ngờ mình có người hâm mộ. Hoặc Dung Tự biết mình có người hâm mộ, nhưng không biết chính xác cảm giác này. Cô bước lên vài bước, nhận lấy những bó hoa và đồ ăn vặt từ fan. Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: "Tôi biết rồi, sau này đừng ra ngoài khuya như vậy, về không an toàn."
Giọng nói của Dung Tự vô cùng nhẹ nhàng, cũng vô cùng chú ý đến người hâm mộ, khom lưng xuống, trong lúc trò chuyện với nhau khoảng mười phút, cô vẫn luôn khom lưng. Đến khi người hâm mộ đi rồi, Dung Tự mới thẳng lưng lên. Dung Tự nhíu mày một cái, lúc này Trình Cẩm Chi cũng nhớ ra, hình như trong thời gian này eo của Dung Tự có vấn đề. Thời gian này cường độ làm việc khiến eo của Dung Tự xảy ra vấn đề.
Trở lại khách sạn, Trình Cẩm Chi suy nghĩ, hỏi lễ tân lấy hai miếng thuốc cao dán: "Đây."
Dung Tự vừa tắm xong, cô mở cửa thấy Trình Cẩm Chi suýt đem