Trọng Sinh Muốn Nói Ra Tiếng Yêu - Tích Trần [bh]

Chương 43


trước sau



Liễu Dĩ Hân rốt cục bay đến quốc gia hoàng kim bên kia bờ biển, bởi vì những năm này phương thức liên lạc còn hạn chế, trên cơ bản đi ngoại quốc liền đại biểu chặt đứt liên hệ. Đậu Bình còn sầu não rớt vài giọt nước mắt, nhưng Tá An Hủy từ sân bay trở về cũng không còn chảy qua một giọt nước mắt nào nữa, giống như chưa bao giờ từng có cảm xúc đặc biệt như vậy.

Nàng đem ảnh chụp chung của hai người giấu ở tận cùng ngăn kéo hộc bàn, cũng không biết là không muốn nhìn đến hay là không dám nhìn đến. Nếu không có trải qua trọng sinh, nàng hẳn là sẽ gào khóc để Liễu Dĩ Hân mang chính mình cùng nhau đi, nhưng hiện tại loại xúc động này thật làm người ta buồn cười. Không phải bởi vì không có dũng khí, mà là thực tế, nàng không có tiền.

Không có tiền, ngươi chỗ nào cũng đi không được.

Phật nói: Nhân sinh trên đời như thân ở trong bụi gai, tâm bất động nhân không vọng động, người không động tâm thì không tổn thương, người động tâm rồi nhất định phải chịu đau đớn. Thiện ác, sướng khổ đều bắt đầu từ suy nghĩ mà ra.

Tá An Hủy lựa chọn cố quên đi, nhưng kiếp trước ngay cả chết đều quên không được người, cũng chỉ có chính nàng nghĩ rằng bản thân có thể quên mà thôi. Ngay cả Tá mụ mụ đều nhìn ra được, Tá An Hủy càng ngày càng trầm mặc ít lời, càng ngày càng không yên lòng.

Thời tiết tháng chín vẫn cực kỳ nóng bức, toát ra mùi đất nung, mồ hôi bốc mùi rất khó ngửi. Nhưng Tá An Hủy không có lựa chọn nào khác, nàng hiện tại không phải một đại minh tinh tài sản hàng chục triệu đô, cũng không phải một nữ hoàng quảng cáo tùy tiện làm vài động tác là có thể tạo ra vài con số. Cho nên nàng đã đến cửa hàng âm nhạc dưới cái nắng như thiêu như đốt, để đóng gói hàng hóa mới trong kho.

Ngày 1 tháng 9 năm 1999, Triệu Vy phát hành album tiếng Quan Thoại đầu tiên của mình tại Đài Loan [Có một cô gái], và ngày phát hành tại Đại Lục đang đến gần từng chút một. Thời đại của nàng Tiểu Yến Tử lập tức sẽ đến.


Trước ngày phát hành thống nhất, Tá An Hủy đã lấy hạn ngạch ở từng cửa hàng, đánh dấu băng đĩa theo thứ tự ngày xuất hiện, rồi cẩn thận xếp chúng vào rương gỗ dưới giường của mình và Đậu Bình. Tuy rằng Tá mụ mụ đã ngầm phát hiện mánh khóe này của Tá An Hủy, nhưng bởi vì thành tích Tá An Hủy ngày càng bay cao, vẫn chưa nhìn ra dấu vết mê muội mất lý trí, bà cũng tùy con gái mình tự do hoạt động.

Tất cả dự tính cùng tiền vốn đều đặt ở thời điểm quyết định này, Tá An Hủy liền hết sức cẩn thận.
Lão bản cửa hàng âm nhạc rất ngạc nhiên khi thấy nàng ôm hàng quá nhiều, còn tưởng rằng nàng quá yêu thích Hoàn Châu Cách Cách. Bởi vì lúc này, nàng Tiểu Yến Tử ở Đại Lục một chút thanh danh đều không có. Nhưng Tá An Hủy biết rằng, Triệu Vy sẽ tạo nên một huyền thoại về lượng tiêu thụ băng đĩa.

Vừa mới bắt đầu, cũng không người biết đến Triệu Vy, nhìn đến Tá An Hủy bày băng đĩa trên thảm cũng không người hỏi thăm, càng có nhiều người mua album đủ loại, cũng chính là phiên bản lậu tổng hợp.

Lúc đó, Tá An Hủy vẫn còn có chút lo lắng. Nhưng không bao lâu, Đài Loan cùng HongKong oanh động lượng tiêu thụ, làm cho đài truyền hình nội địa bắt đầu phát các ca khúc của Triệu Vy.

Có một cô gái, tính khí hơi ngang bướng, lại hung hăng
Có một cô gái, tính tình ngỗ nghịch, lại khá ngông cuồng
Suốt ngày cười vui, và hay gây chuyện
Đã từng mơ hồ, bất chấp tai họa
Đã từng du ngoạn bốn phương, dám yêu dám hận
Đã từng oanh oanh liệt liệt, liều chết để yêu
Đó là cô gái nào vậy...
Tôi chính là cô gái ấy đấy!

Người Đại Lục vốn quen với những bản tình ca nhẹ nhàng, lần đầu tiên cảm nhận được rằng còn có thể dùng điệu nhạc tươi tắn mãnh liệt như vậy để thể hiện tình yêu đang trào dâng. Mới mẻ, rộn ràng, giống như một hồi sóng thần thổi quét qua màng nhĩ mọi người.

Tá An Hủy rõ ràng cảm thấy rằng có nhiều người đến hỏi album Triệu Vy. Tiếp theo, liền biến thành tất cả mọi người đều tới hỏi chuyên tập của nàng, dù giá của Tá An Hủy đưa ra không rẻ, nếu ở chợ trời bán mười tệ, thì nàng bán hai mươi tệ. Đương nhiên, đĩa nhạc chính bản giá mắc hơn rất nhiều.

Bởi vì nhu cầu của thị trường rất lớn, Tá An Hủy đã bắt chuẩn cơ hội này, trước đó những cửa hàng âm nhạc từng bán rẻ lượng băng đĩa này cho nàng, giờ phút này đều hối hận không thôi.

Phải một tuần nữa mới có lượng đĩa nhạc mới đưa ra thị trường, cho nên Tá An Hủy cơ hồ trở thành nguồn cung ứng duy nhất ở Thượng Hải. Tá An Hủy biết mọi thứ về fan cuồng âm nhạc cùng tâm lý của họ, tuy rằng nâng giá lúc này có chút không tốt, nhưng kiếm tiền vẫn là ưu tiên hàng đầu. Thậm chí nhiều chủ cửa hàng nơi xa nghe đến nàng có hàng, đều lặn lội đến đây, không tiếc bất cứ giá nào để mua về một lượng băng đĩa.


Đậu Bình nhìn doanh thu đều cảm thấy choáng váng, một đĩa nhạc bán giá 88 tệ, đây là chuyện gì xảy ra? Cô kinh ngạc nhìn Tá An Hủy, khóe miệng đều nhanh kéo đến tê liệt.

Bận rộn đầu cơ trục lợi, Tá An Hủy cũng biết đây là cơ hội duy nhất. Là thuộc loại mổ gà lấy trứng, dịp tốt như vậy chính mình phải tranh thủ kiếm về bộn. Về sau thị trường rộng mở, công nghệ số phát triển rồi, nàng muốn từ lĩnh vực này kiếm tiền lời, thực sự là không có khả năng.

Trong vòng năm ngày, tất cả số băng đĩa tồn kho đã được bán sạch, thu về hơn 16 vạn tệ, bên cạnh đó áp phích cùng các phụ kiện liên quan cũng kiếm được hơn 15 vạn tệ. Số tiền này đã có thể mua được một căn nhà 90 mét vuông tại Thượng Hải, kết quả như vậy làm cho Tá An Hủy kinh hỉ vạn phần.

Lúc Tá An Hủy đi cửa hàng âm nhạc để kết toán khoản tiền còn lại, vừa vặn gặp phải Liêu Tử Hàng, người từng được lão bản đưa danh thiếp cho nàng. Mà hắn cũng âm thầm quan sát Tá An Hủy một thời gian dài, trải qua các loại phán đoán, hắn hạ quyết tâm phải mời bằng được Tá An Hủy về công ty mình.

"Tá tiểu thư mạnh khỏe, tôi là Liêu Tử Hàng, người của Tinh Huy giải trí."

"Tôi quen biết anh sao?" Tá An Hủy nâng mắt nhìn, tỏ ra mười phần xa lạ.

"Ngày đó anh ấy chính là người đã nhìn trúng cô, muốn đưa cô trở thành đại minh tinh, còn đối cô nhớ mãi không quên ." Lão bản ở một bên vừa đếm tiền vừa tranh thủ giới thiệu. Hắn nghĩ đến phía trước mấy thùng hàng tồn kho bán rẻ cho nàng, sau đó nàng bán ra thị trường với giá trên trời, liền tiếc hận không thôi. 

"Ồ, xin chào." Tá An Hủy lễ phép cười cười. Nàng đã sớm đem danh thiếp của hắn ném đến nơi nào rồi.

"Tá tiểu thư có hứng thú không?" Liêu Tử Hàng con ngươi phiếm quang. Hắn tự tin rằng ánh mắt chính mình rất độc đáo. Thoạt nhìn dáng vẻ Tá An Hủy phi thường trong trẻo, nhưng lại lộ ra tia thành thục cùng quyến rũ không thuộc về độ tuổi này. Nữ sinh như vậy ở trong vòng giải trí chính là hạt giống tốt, thời tới liền tỏa sáng.

"Thật ngượng ngùng, tôi còn đi học." Tá An Hủy khoát tay áo, uyển chuyển cự tuyệt. Cầm lấy biên lai trên bàn, nàng khẽ gật đầu chào lão bản, liền chuẩn bị đi về nhà. Kiếp này, nàng cũng không nghĩ bước vào giới giải trí bằng đường vòng, bị vướng vào mớ quy tắc ngầm khiến người căm phẫn kia. 

"Trước chớ đi được không? Tôi muốn mời cô uống chút gì."

Liêu Tử Hàng thấy Tá An Hủy phi thường kiên quyết, thực không cam lòng. Hắn vội ngăn ở trước mặt nàng, khẩn trương nói. Vừa rồi hắn đã bị công ty đưa ra tối hậu thư, nếu không tìm được nghệ nhân mới có giá trị, liền trực tiếp về vườn. Khó gặp được Tá An Hủy một mỹ nữ từ ánh nhìn đầu tiên liền khiến người trí nhớ khắc sâu, hắn không đạo lý dễ dàng buông tha cho nàng.

"Liêu tiên sinh, tôi đối diễn nghệ không có hứng thú, thực xin lỗi." Tá An Hủy tránh qua bên trái, phát hiện bị chặn, nàng rẽ qua phải, cũng không thoát được hắn.

"Liêu tiên sinh!" Tá An Hủy có chút buồn bực, sau đó đi thẳng qua hắn.


"Xin dừng bước." Liêu Tử Hàng đuổi kịp Tá An Hủy. "Tá tiểu thư, công ty chúng tôi là công ty liên doanh giữa HongKong và Đại Lục, quy mô lớn nhất nước, dưới tay có rất nhiều nghệ nhân nổi tiếng. Cô biết đấy, Trương Mã Lệ, Quan Thục Phân đều bạo hồng từ Tinh Huy giải trí."

Tá An Hủy liếc nhìn nam nhân giống như thuốc cao bôi trên da chó này, nàng cũng không nghĩ nói nhiều, liền nhanh hơn bước chân đi ra đường lớn. Nhưng Liêu Tử Hàng làm sao chịu buông tha, một đường đi theo, muốn thuyết phục Tá An Hủy.

"Công ty tôi có chi nhánh ở khắp mọi nơi, thực tập sinh sẽ được đưa đi huấn luyện tại học viện chuyên môn ở Los Angeles, Hollywood! Nghệ nhân công ty khác ở giai đoạn thực tập sinh đều không có tiền lương, nhưng chúng tôi có phúc lợi rất cao! Đây chính là một cái đảm bảo phi thường tốt, nếu cô bạo hồng....."

Nghe được địa danh kia, bước chân Tá An Hủy đột nhiên ngừng lại.

Los Angeles? Đó không phải là nơi Liễu Dĩ Hân đang học tập sao? Trường đại học của chị ấy nằm trong top 10 nước Mỹ, hẳn là ở ngay tại Los Angeles đi.

Liêu Tử Hàng không dự đoán được Tá An Hủy đột nhiên dừng lại, hắn trực tiếp đi lướt qua nàng, sau khi phản ứng kịp mới lùi lại mấy bước.

"Anh vừa nói cái gì?" Tá An Hủy thốt nhiên hỏi.

"Vừa rồi? Tôi nói công ty tôi có phúc lợi rất lớn, sẽ kết toán tiền lương, dù cho cô chỉ là thực tập sinh." Liêu Tử Hàng nghĩ Tá An Hủy quan tâm vấn đề tiền lương, liền vội vàng giải thích: "Chúng tôi tiền lương không thấp, so với người đi làm bình thường cao hơn rất nhiều, hơn nữa khi cô ra mắt thành công, sẽ được hưởng thêm...."

"Không phải cái này, câu trước đó." Tá An Hủy khoát tay áo, nàng quan tâm không phải tiền, vội vàng đình chỉ Liêu Tử Hàng thao thao bất tuyệt.

"Câu trước đó?" Liêu Tử Hàng nghĩ nghĩ, lúc này mới nhớ tới,"À, chúng tôi sẽ đưa thực tập sinh đi Los Angeles huấn luyện."

-------------------------------------


Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện