Trọng Sinh Muốn Nói Ra Tiếng Yêu - Tích Trần [bh]

Chương 56


trước sau



"An Hủy, em trưởng thành thật sớm."

Liễu Dĩ Hân nói ra ý nghĩ từ đáy lòng. Đối với nàng mà nói, Tá An Hủy là một nữ sinh trung học đơn thuần đáng yêu rồi lại phức tạp đến không sao diễn tả được. Em ấy có thể khiến cho nàng mất đi khống chế, làm nàng xấu hổ cùng vô thố. Nhưng nàng cũng không phải khó chịu, mà là một loại tò mò thưởng thức. Một người có thể vượt qua bạn đồng lứa ở mức độ nào đó, nhưng vẫn phải theo quy luật, còn Tá An Hủy đã muốn vượt xa một cách nghịch thiên

Đặc biệt là ở phương diện câu dẫn, Tá An Hủy thậm chí thuần thục một cách siêu việt, làm nàng khó có thể tưởng tượng.

"Chị không thích sao?" Tá An Hủy chột dạ một chút, đành phải hỏi ngược lại.

"Không phải, chị chỉ hiếu kỳ mà thôi. Lần đầu gặp em, chị còn nghĩ em sẽ có tính tình của đại tiểu thư." Liễu Dĩ Hân lắc đầu, kỳ thực mọi khuyết điểm của Tá An Hủy rơi vào trong mắt nàng đều biến thành đáng yêu, cũng không hề chán ghét. Nàng gợi lên khóe miệng, trong tươi cười có một loại nghiền ngẫm, đem Tá An Hủy cùng rời khỏi giường.

"Gặp được chị rồi, tính tình gì cũng vô dụng." Tá An Hủy chân thành nói.

Liễu Dĩ Hân thoáng trầm tư, "Làm chính mình là được rồi, chị đều thích." Nụ cười ấm áp hòa tan tảng băng trong lòng Tá An Hủy.


Phải biết rằng, kiếp này Tá An Hủy đã phải gánh chịu áp lực rất lớn khi để bản thân tiếp tục dây dưa cùng Liễu Dĩ Hân. Ngay cả chính nàng đều cảm thấy kỳ quái, trên người Liễu Dĩ Hân đến tột cùng có ma lực gì, sẽ làm chính mình ngay cả chết đi đều không thể tỉnh ngộ.

"Dĩ Hân, chị đang tỏ tình với em sao?" Tá An Hủy từ phía sau vòng ôm lấy eo Liễu Dĩ Hân, nỉ non nói. Nàng đem cằm chính mình gác lên bờ vai đơn bạc kia, thoải mái mà cọ cọ.

Liễu Dĩ Hân không đáp, nàng tự nhiên sẽ không nói lời âu yếm, cũng sẽ không tùy tiện tỏ tình, bất quá những lời này nàng cũng chưa từng nói trước mặt bất luận kẻ nào. Lời ngon tiếng ngọt đối nàng thật xa lạ, chỉ là ngẫu nhiên đọc được tình thoại trong sách sẽ có chút buồn nôn, nhưng chính miệng nói ra, vẫn là lần đầu tiên.

"Nếu không thổi khô tóc sẽ dễ cảm mạo." Liễu Dĩ Hân cầm tay Tá An Hủy, nhẹ nhàng kéo nàng đến trước mặt chính mình. Sau đó tìm một cái máy sấy, cắm nguồn điện, ấn Tá An Hủy ngồi xuống ghế.

Thật là nữ nhân muộn tao, Tá An Hủy trong lòng mắng thầm. Trước kia còn không cảm thấy, hiện tại có thể khẳng định người này thật ngạo kiều, dù cho kiếp nào cũng không khác biệt.

Ngón tay thon dài của Liễu Dĩ Hân tiến nhập bên trong sợi tóc nàng, xoa nhẹ mái tóc đen như mực, dưới sức gió mạnh mẽ, sợi tóc theo ngón tay không ngừng bay lên, thiên ti vạn lũ, tất cả đều đảo quanh cổ tay Liễu Dĩ Hân, mang theo một chút nóng cùng tê dại, làm cho người ta trong lòng rung động.

"Chị từng thổi tóc cho người khác sao?" Tá An Hủy quay đầu hỏi.

"Em là người đầu tiên." Liễu Dĩ Hân đơn giản đáp, nàng xưa nay sẽ không vì người khác mà làm những chuyện này. Nghĩ đến đây, nàng phát hiện ở bên cạnh Tá An Hủy, nàng sẽ làm rất nhiều chuyện mà bản thân trước kia sẽ không làm.

Tá An Hủy vừa lòng gật đầu, im lặng hưởng thụ Liễu Dĩ Hân ôn nhu vuốt ve. Chẳng qua, nàng có chút mê mang, chính mình lại lần nữa rơi vào bên trong mê võng của Liễu Dĩ Hân, một đường không thể vãn hồi. Nàng ngày càng trở nên mất kiểm soát, cho dù đã cố gắng thận trọng, nhưng tránh không khỏi chuyện xảy ra ngoài ý muốn, chỉ hy vọng lần này sẽ không phải lại là một hồi đau đớn.

Bữa ăn trong giáo đường trên cơ bản mỗi ngày đều giống nhau, đoàn thực tập sinh đương nhiên không dám ghét bỏ, cho dù cảm thấy khổ, cũng chỉ có thể đêm dài yên tĩnh một hai người âm thầm oán trách.

Sau khi Tá An Hủy sấy khô tóc, một mái tóc đen dài xõa tung trên vai, lôi kéo Liễu Dĩ Hân xuống lầu. Nàng mái tóc bồng bềnh, thần thái sáng ngời khiến một nhóm người đều nhịn không được ghen tị, Tá An Hủy thật là trời sinh ngôi sao. Mặc dù chỉ là một động tác tùy ý cũng lộ ra tự tin cùng quyến rũ.

"Chúng ta ăn một phần?" Tá An Hủy ăn uống không nhiều, hơn nữa giáo đường cũng không chuẩn bị phần ăn cho Liễu Dĩ Hân. Vì thế, nàng cầm thêm một khay thức ăn rỗng đến, dự định chia một nửa phần ăn của mình cho Liễu Dĩ Hân. Liễu Dĩ Hân tự nhiên không có vấn đề gật đầu.

Nhưng hết thảy lại bị Tô Kiều đứng ở bên cạnh nhìn thấy, hiện tại hai người trước mắt mỗi một cử động đều làm cho cô cảm thấy trong lòng ngột ngạt. Tô Kiều lập tức đi qua, đối Tá An Hủy nói: "Em làm gì vậy? Sợ chị không để phần ăn cho bạn em sao?"

Tô Kiều nói xong phất tay một cái, hừ lạnh nói: "Tỷ tỷ hôm nay liền xa xỉ một hồi, liền cấp cho bạn em đồng dạng đãi ngộ dành cho khách quý. Làm phiền, lấy thêm một phần."


Tá An Hủy cùng Liễu Dĩ Hân khóe miệng đồng thời giật giật, mà trên mặt Tô Kiều tràn đầy cảm giác ưu việt của sự rộng rãi. Quả nhiên, nữ nhân trên đời hành vi luôn khiến người ta khó có thể lý giải.

"Cám ơn." Liễu Dĩ Hân đỉnh thiên lôi cuồn cuộn vẫn khách khí cảm tạ Tô Kiều, nói xong cơ mặt của nàng đều đang run lên.

"Không khách khí." Tô Kiều bày ra nụ cười tươi đẹp, tiếp nhận phần đồ ăn đưa cho Liễu Dĩ Hân. Tuy rằng còn xa xa mới đạt đến khí chất nữ vương như Liễu Dĩ Hân, nhưng Tô Kiều nghĩ đến một ngày bản thân có thể làm ra hành động cao ngạo này, cô đã muốn ngửa mặt lên trời thét dài.

"Chị đừng để ý cô ta." Tá An Hủy âm thầm cùng Liễu Dĩ Hân nói một câu. Tô Kiều hành vi đã vượt xa sự lý giải của nàng, đừng nói là Liễu Dĩ Hân.

"Không có việc gì." Liễu Dĩ Hân không đem Tô Kiều để ở trong lòng, chỉ là cảm thấy tư duy của cô ta quá khác thường. Hơn nữa, nữ nhân giác quan thứ sáu luôn chuẩn xác. Liễu Dĩ Hân tinh tường mà phát hiện chỉ cần có Tá An Hủy ở đây, Tô Kiều liền sẽ làm ra những hành động như vậy.

Bởi vì huấn luyện mệt nhọc, Tá An Hủy ăn uống vẫn tốt hơn Liễu Dĩ Hân một chút, nhưng bởi vì Liễu Dĩ Hân ăn quá chậm, cho nên Tá An Hủy tận lực giảm tốc độ nhai xuống. Phần đồ ăn của các nàng vẫn còn một nửa, mà nhóm thực tập sinh xung quanh đều đã ăn xong. Cho dù là thế, Liễu Dĩ Hân cường đại định lực vẫn an tĩnh ngồi, tao nhã nhấm nuốt. Biểu tình của nàng cũng không phải khó ăn, chỉ là từ nhỏ được bồi dưỡng trong gia đình thượng lưu, đối người ngoài phong cách của nàng chính là như vậy.

"Hai người nhanh lên, người ta đang đợi đem khay đi rửa." Ngay cả Tô Kiều vốn tính tình chậm chạp đều ăn xong rồi, Liễu Dĩ Hân vẫn còn khá nhiều.

"Nhai kỹ nuốt chậm sẽ tốt cho thân thể." Liễu Dĩ Hân ngẩng đầu, ôn hòa nói.

"Công nhân ở công trường đều ăn như lang thôn hổ yết, cũng không thấy sức khỏe bọn họ có vấn đề." Tô Kiều sắp xếp khay thức ăn, khinh thường nói.

"Bọn họ đều sẽ bị tổn thương thực quản, cổ họng cùng bao tử. Lúc về già khả năng xuất hiện đủ loại vấn đề, như viêm loét bao tử, rối loạn trực tràng...."

"Được rồi được rồi, tôi đã biết." Tô Kiều kinh hồn táng đảm, vội vàng ngăn lại lời Liễu Dĩ Hân. Đối phương ngữ khí lãnh đạm giống như nghiên cứu sinh đang đọc luận văn, nhưng người khác vừa mới cơm nước xong, nghe được những lời này, là muốn phun hết trong bụng ra nhai lại sao?

Tá An Hủy nhịn không được che miệng cười, Liễu Dĩ Hân bình mực nước này thật sự có thể ứng phó Tô Kiều.

Tô Kiều nhìn thấy phản ứng của Tá An Hủy, một ngụm cơm cuối cùng nghẹn ở cổ không thể nuốt xuống. Cô trợn mắt dùng sức nuốt một cái, không hề quay đầu bưng theo khay cơm vào bên trong. Cái gọi là ngực hờn dỗi nghẹn khuất, chính là cảm giác này đi.

"Chị từ từ ăn, em đợi chị." Tá An Hủy ý cười tràn đầy nhìn theo bóng lưng phong tao của Tô Kiều. Ánh mắt nàng nhìn Liễu Dĩ Hân càng thêm nhu tình mềm mại, tình nhân ánh mắt nóng bỏng, Liễu Dĩ Hân đều có chút chịu không nổi.

Cơm nước xong, Tá An Hủy cùng Liễu Dĩ Hân đi dạo dọc theo con đường đá cổ. Hàng quán trên đường cơ bản đều đóng cửa, chỉ còn lác đác vài quán nhỏ nơi ngã tư như ánh lửa chiếu xuống con đường vắng lặng. Bóng đêm mờ mịt, ánh trăng sáng tỏ, những tòa kiến trúc cao vút, còn có những người trên đường vội vàng về nhà đoàn tụ gia đình, tất cả đều thật yên tĩnh cùng hài hòa.


Vào đêm gió nhẹ mang theo hơi ẩm cùng mát rượi, Tá An Hủy cùng Liễu Dĩ Hân mười ngón đan xen, bước chậm trong đó. Ôn nhu lưu luyến, tâm linh tương thông, Tá An Hủy một đường đều mỉm cười, Liễu Dĩ Hân có thể từ đó nhìn ra nàng thật vui vẻ.
Tá An Hủy nghĩ rằng: Nếu con đường này vĩnh viễn đều đi không xong, vậy là tốt nhất.

Ánh trăng bàng bạc chiếu vào hai người, bao phủ các nàng trong vầng sáng mông lung. Một đôi giai nhân chậm rãi dạo bước trên đường, Liễu Dĩ Hân thường xuyên nghỉ chân nhìn Tá An Hủy trong chốc lát, vuốt vuốt sợi tóc rối loạn của nàng, sờ sờ cái ót nàng, thậm chí điểm nhẹ chóp mũi, tràn đầy lưu luyến.

Hết thảy đều ấm áp như một gia đình, nhưng Liễu Dĩ Hân biết, ngày các nàng trở thành một gia đình còn xa lắm, nàng cần ngàn vạn lần cố gắng. Bất quá, bởi vì Tá An Hủy, tất cả cố gắng của nàng đều có phương hướng, nhân sinh của nàng đã không còn là mặt nước yên tĩnh như trước, mà tùy thời đều chuẩn bị đón lấy một hồi bão táp.

"Thực may mắn, chị có thể gặp em." Ngay tại cuối con đường, Liễu Dĩ Hân mỉm cười đối Tá An Hủy nói.

Nhưng nàng lại không ngờ, chỉ một câu nói này, khiến cho Tá An Hủy nước mắt vỡ đê mà xuống.

Là may mắn hay là bất hạnh, thì ra thời điểm gặp nhau quan trọng như thế. Kiếp trước Tá An Hủy cùng Liễu Dĩ Hân gặp gỡ muộn màng, vì thế ở bên nhau liền biến thành tra tấn, kiếp này, nàng trước thời gian tìm đến đối phương, sinh mệnh quỹ tích cứ như vậy toàn bộ thay đổi. Nàng có thể cảm nhận được nội tâm chính mình sóng trào mãnh liệt, đó là cảm xúc phức tạp không thể diễn tả được.

Trong vui sướng lại mang theo châm chọc, giữa châm chọc lại mang theo bất đắc dĩ, nhưng rốt cuộc vẫn là đáng giá. Nhân sinh là một quyển sách không biết trước được kết cục, khi bạn biết đến đoạn kết thì nó cũng đã thay đổi rồi.

Liễu Dĩ Hân không hiểu được Tá An Hủy vì sao khóc, nhưng em ấy khóc liền khiến nàng đau lòng, lập tức đem đối phương ôm vào trong ngực, cảm thụ được Tá An Hủy run rẩy lại mang theo khí lực trước nay chưa từng có. Một khắc này, Liễu Dĩ Hân đột nhiên cảm thấy mình rất trọng yếu trong thế giới của Tá An Hủy, đại khái chính là cảm giác chính mình được đối phương hết sức trân trọng.

Nước mắt nóng bỏng rơi vào trên cổ Liễu Dĩ Hân, giống như hỏa diễm thiêu đốt da thịt nàng, vừa chước nhân lại mê ly, mỗi một giọt đều dừng trong lòng nàng, làm bỏng rát trái tim nàng. Đều nói nước mắt người yêu quý giá giống như trân châu, Liễu Dĩ Hân vốn dĩ không tin, nhưng giờ phút này, nàng như trước không tự giác vươn đầu lưỡi, hôn lên khóe mắt Tá An Hủy, đem nước mắt đều thu vào trong bụng.

Có lẽ, nàng đã không thể chịu nổi khoảnh khắc Tá An Hủy rơi lệ.

----------------------------


Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện