Trọng Sinh Muốn Nói Ra Tiếng Yêu - Tích Trần [bh]

Chương 60


trước sau



Mê loạn giống như huân trong tửu sắc, một mảnh tinh quang hồng phấn bao phủ thân thể trắng nõn của Liễu Dĩ Hân, gợi lên tình ý đẹp say lòng người. Chỗ đau rút đi, Liễu Dĩ Hân lại cảm thấy càng thêm khó nhịn. Thời điểm Tá An Hủy tiến vào, nơi kia cọ xát ra lửa tình không có lúc nào dừng lại, mà khi đối phương rời khỏi, nàng lại cảm thấy hoảng hốt trống rỗng.

Tá An Hủy tốc độ chậm rãi gia tăng, mỗi một lần va chạm đều càng sâu tiến nhập, một lòng muốn đả thông dũng đạo chưa từng có người đi vào kia. Nguồn nhiệt ấm áp trào ra như nghênh đón Tá An Hủy đến trú ngụ, sương sớm phân bố dày đặc, hoa tâm co giãn không ngừng đưa ra chỉ dẫn.

"An Hủy, ừm...... Chậm một chút......" Liễu Dĩ Hân cảm thấy vách thịt đều nhanh sung huyết, cảm giác lửa nóng cực hạn đang đốt cháy sở hữu tế bào, hô hấp cùng lời nói của nàng đều phá thành mảnh nhỏ. Nàng muốn Tá An Hủy chậm một chút, lại không nghĩ chậm một chút, nàng chưa bao giờ mâu thuẫn như vậy.

"Thật vậy chăng?" Tá An Hủy yêu đã chết dáng vẻ Liễu Dĩ Hân khẩu thị tâm phi, người dưới thân hai gò má đỏ bừng thẹn thùng, bởi vì động tình mà hai mắt mê ly, môi mỏng khẽ mở gọi người trìu mến. Nàng cố ý đột nhiên thả chậm tốc độ, đem ngón tay rút ra ngoài, mang theo tràn đầy ái dịch.

"Em......" Liễu Dĩ Hân không thể tin được mà nhìn Tá An Hủy, động tác kia rõ ràng muốn kéo dài loại trêu chọc này, làm thân thể mẫn cảm của nàng từng đợt co rút, ý đồ lưu lại đầu ngón tay rất biết triền người kia.

"Em rất thích nghe chị gọi tên em." Tá An Hủy có chút xấu xa mà dịch chuyển ngón tay, theo hướng chảy của nhiệt lưu đi xuống, cố ý vô tình chạm đến một nơi dũng đạo nếp uốn khác bên dưới, nhẹ nhàng ấn vào.


"Tá An Hủy!" Liễu Dĩ Hân làm sao bị người như vậy trêu trọc qua, nếu không phải Tá An Hủy đang đè nặng trên người nàng, nàng khả năng đều phải bật dậy.

"Ngoan......" Tá An Hủy cười đến vũ mị xinh đẹp, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Liễu Dĩ Hân, cảm giác không gì che giấu khiến Liễu Dĩ Hân vừa tức vừa thẹn, chỉ muốn tìm một khối khăn tay che lại. Nhưng hiện nay, Liễu Dĩ Hân chẳng những không có khí lực tìm khăn tay, ngay cả khí lực đánh người cũng không có, chỉ có thể vô lực nghiến răng nghiến lợi nhìn Tá An Hủy được tiện nghi còn khoe mã.

Tá An Hủy nhưng cũng rất biết chừng mực, ngón tay rất nhanh ngoan ngoãn trở về chốn cũ, tiếp tục đẩy đưa, khi thì gấp gút khi thì thong dong, làm cho sở hữu tinh lực của Liễu Dĩ Hân đều đi theo từng cử động của nàng, theo từng nhịp nhất mau nhất chậm mà dần được đưa lên đám mây, hết thảy ý niệm trong đầu Liễu Dĩ Hân đều sớm ném tại một bên.

Ngón tay Tá An Hủy trượt động rất nhanh, mỗi lần lui về đều mang theo một tia thủy nhuận trong suốt, dính ướt cổ tay nàng cùng sàng đan tuyết trắng. Hai tay Liễu Dĩ Hân theo bản năng bám vào sau lưng Tá An Hủy, nhưng vẫn tìm không thấy một chút khí lực nắm vào. Thân thể nàng giống như hồng thủy vận sức chờ phát động, chậm rãi tích lũy đầy hồ nước, tựa hồ giây tiếp theo sẽ vỡ đê.

Đột nhiên, trên mặt hồ như có một đạo tia chớp xuyên qua,  "A!......" Liễu Dĩ Hân hô nhẹ một tiếng, thắt lưng cong lên, hoàn toàn tiến vào trạng thái bùng nổ dưới sự kích thích của Tá An Hủy, trong nháy mặt đạt đến cao triều, đầu óc nàng một mảnh trống rỗng, dũng đạo đang không ngừng co rút lại, như là muốn đem ngón tay Tá An Hủy chống đẩy đi ra ngoài, tìm đường thoát cho cỗ bọt nước xinh đẹp ấm áp kia.

"Ưm......" Liễu Dĩ Hân thở ra một hơi dài, thân thể nặng nề rơi xuống trên giường, mà ngón tay Tá An Hủy vẫn còn nằm trong thân thể nàng.

Tá An Hủy hôn hôn mi mắt Liễu Dĩ Hân, biết chị ấy đã cao triều, lại luyến tiếc đem ngón tay chính mình lui ra ngoài. Nhìn trên sàng đan lưu lại một điểm vết máu, trong lòng nàng mạc danh cảm động, kiếp này nàng thế nhưng đã chiếm được lần đầu tiên của Liễu Dĩ Hân. Vận mệnh là một thứ rất thần kỳ, mặc kệ kiếp trước hay là sau khi trọng sinh, Tá An Hủy cũng chưa từng nghĩ một ngày chính mình có được kết quả tốt đẹp thế này. Giữa hoảng hốt, nàng cảm giác như mình đang trong một giấc mộng đẹp, nàng chặt chẽ ôm lấy Liễu Dĩ Hân, sợ mộng này sẽ vô tình tan vỡ.

Thân thể Liễu Dĩ Hân còn chưa cởi ra dấu vết ửng hồng sau hoan ái, đột nhiên bị Tá An Hủy gắt gao ôm chặt, cái ôm thập phần dùng sức lại mang theo bất an cùng luyến tiếc, như muốn đem toàn bộ thân thể nàng khảm tiến vào cốt nhục, làm Liễu Dĩ Hân thoáng sững sờ, vành mắt tức khắc ẩm ướt. Không biết khi nào bắt đầu, nàng cùng Tá An Hủy thế nhưng tâm linh tương thông, nàng hiểu được em ấy đang lo lắng điều gì. Nàng vuốt ve da thịt lửa nóng bởi vì sợ hãi mà run nhẹ, nàng cũng rất muốn Tá An Hủy, nhưng em ấy vẫn đang là nữ sinh trung học, về phương diện khác, nàng hy vọng sau này Tá An Hủy trưởng thành rồi, sẽ có lựa chọn sáng suốt của riêng mình.

Nàng bỏ được đem chính mình hiến cho Tá An Hủy, nhưng lại luyến tiếc Tá An Hủy ở độ tuổi này chịu đến đau đớn. Liễu Dĩ Hân cho tới nay kiêu ngạo, thời khắc này nàng cũng chỉ yếu đuối trước mặt Tá An Hủy mà thôi, chỉ bởi vì yêu.

"An Hủy......".

Liễu Dĩ Hân có chút hư thoát vòng ôm Tá An Hủy, đem người kéo vào trong ngực mình, ôn thanh gọi một tiếng, linh hồn của nàng cũng trong nháy mắt hòa làm một với nữ nhân này. Đều nói yêu chính là yêu, người con gái vì yêu mới sinh ra tình dục, tình dục chính là thể xác cùng tinh thần thăng hoa. Liễu Dĩ Hân vốn không tin, nhưng giờ phút này nàng cũng không tự chủ đi tin tưởng, nguyên lai những gì thế nhân nói cũng không đều là khoa trương cùng gạt người .


"Chị là của em." Tá An Hủy thì thào nói một câu, giống đứa nhỏ lại quả thật là đứa nhỏ, nhưng nàng biết, nàng đã đợi bao lâu mới đến ngày có thể thiệt tình chân ý nói ra lời này.

"Đứa ngốc." Liễu Dĩ Hân ôn nhu giận một câu. Liếc mắt một cái, phát hiện trên lưng Tá An Hủy đều bị chính mình nắm ra hồng ấn, không khỏi nhớ lại một hồi điên cuồng vừa trải qua, hạ thân lại bắt đầu trướng lên một chút nhiệt ý, rặng mây hồng lần nữa phủ lên hai má cùng vành tai Liễu Dĩ Hân, "Chị sẽ luôn thuộc về em."

Lời vong tình như vậy rất tự nhiên từ trong miệng nàng nói ra, đối với tình yêu, nàng rất hẹp hòi, nhưng một khi đã yêu, cũng là bất trị mà cố chấp.

Bởi vì đây là lần đầu tiên của Liễu Dĩ Hân, cho nên nàng khả năng không chịu nổi như vậy vô độ phóng túng, Tá An Hủy cũng đau lòng Liễu Dĩ Hân vừa mới phá thân, chỉ là cọ xát một trận, liền ngoan ngoãn ngồi lên nửa thân mình. Ánh mắt của nàng nóng rực nhìn quét khắp cơ thể thanh ngạo kia, giống như nhìn thế nào đều không đủ, đến mức Liễu Dĩ Hân nhịn không được kéo kéo mền, lại phát hiện mền bị Tá An Hủy giữ rất chặt.

"Em nhìn gì vậy?"

"Nhìn chị."

Liễu Dĩ Hân vươn tay ngăn chặn tầm mắt nóng cháy kia, Tá An Hủy làm sao thuận theo, trốn tránh tay nàng, hai người lại nháo thành một đoàn.

"Chị mệt không?"

Tá An Hủy ôn nhu hỏi, nàng nhớ rõ kiếp trước thời điểm chính mình bị Liễu Dĩ Hân phá thân, mệt đến sáng hôm sau đều không ngồi dậy nổi, tuy rằng bởi vì lần đó Liễu Dĩ Hân uống rượu, đem chính mình trở thành bóng dáng một người khác, lại miệt mài vô độ, nhưng bởi vì ấn tượng để lại quá sâu, Tá An Hủy cũng không thích ứng, cho nên nàng lo lắng Liễu Dĩ Hân cũng sẽ có điểm không thích ứng.

"Không có việc gì." Liễu Dĩ Hân trên mặt thiêu một chút, vẫn lắc đầu, ngón tay vuốt ve mái tóc dài như mực của Tá An Hủy, quấn quanh ở đầu ngón tay. Tóc của Tá An Hủy rất bóng mượt, thân thể của em ấy cũng mang theo hương thơm đặc hữu dễ ngửi, là như vậy quen thuộc cùng lưu luyến. Không biết vì sao, rõ ràng vừa mới kích tình qua đi, nàng lại bỗng nhiên nghĩ tới lúc Tá An Hủy về nước. Rõ ràng còn chưa rời đi, nàng cũng đã bắt đầu tưởng niệm.

"An Hủy, em làm sao thuần thục như vậy?" Liễu Dĩ Hân rốt cục đem nghi vấn trong lòng hỏi ra.


"Ách......" Tá An Hủy há hốc mồm, nàng một lòng theo tôn chỉ cấp Liễu Dĩ Hân cảm thụ tốt nhất, nhưng lại không nghĩ đến, chính mình kỹ xảo thành thạo sẽ làm Liễu Dĩ Hân hoài nghi.

"Em, chị, em không thể học từ tiểu điện ảnh sao?" Tá An Hủy đành phải trước đem mặt mũi ném rớt, lung tung bịa đặt nói. Cũng không thể nói kỳ thật đã cùng chị như vậy rất nhiều năm, kiếp trước khối thân thể này đã nở rộ vô số lần dưới đầu ngón tay của chị.

"Tiểu sắc phôi!" Liễu Dĩ Hân trên mặt xấu hổ càng sâu, Tá An Hủy đúng lý hợp tình giống như xem tiểu điện ảnh là chuyện bình thường phải làm. Lý luận cùng thực tiễn luôn luôn chênh lệch, nhưng Liễu Dĩ Hân không chút nào nghi ngờ, chỉ cần là Tá An Hủy nói, nàng phản ứng đầu tiên như trước tín nhiệm.
"Bằng không, chị nào có thoải mái như vậy chứ?" Tá An Hủy bồi thêm một câu.

"Em...... Thật sự là khẩu vô cấm kỵ." Liễu Dĩ Hân gõ cái trán nghịch ngợm của Tá An Hủy, nữ nhân này thật là ngữ ra kinh người. Bởi vì lời nói hạ lưu kia, dưới thân của nàng lại nóng lên, làm cho cả người cảm thấy thiêu thiêu. Sau khi trải qua lần này, Liễu Dĩ Hân cơ hồ có thể tưởng tượng, về sau thời điểm cùng Tá An Hủy đồng giường cộng chẩm, sẽ là nhiệt liệt kích tình đến mức nào.

"Hắc hắc." Tá An Hủy ngây ngô cười, hưởng thụ Liễu Dĩ Hân dung túng lại không thể làm gì. "Chị ngoan ngoãn nghỉ ngơi, sớm hoàn thành học nghiệp, sau đó về nước, ngoan ngoãn giao chị cho em." Tá An Hủy tìm một vị trí nằm thoải mái nơi bờ vai Liễu Dĩ Hân, cánh tay ôm lấy vòng eo trơn nhẵn của đối phương.

Liễu Dĩ Hân đã vô lực chống đỡ, gần gũi nhéo chóp mũi Tá An Hủy, cười khổ một tiếng, nàng thật sự không có biện pháp đối nữ nhân này. Bất quá, Tá An Hủy luôn có thể đánh trúng nơi mềm mại nhất trong lòng nàng, tựa như vừa rồi hoan ái, Tá An Hủy hiểu biết nàng còn hơn chính bản thân nàng nữa.

"An Hủy, kể cho chị nghe những gì trước đây em trải qua đi." Liễu Dĩ Hân đột nhiên rất muốn biết ở những năm tháng mình chưa xuất hiện, Tá An Hủy rốt cuộc đã làm những gì, như thế nào trưởng thành. Nàng rất muốn tham dự đến tuổi thơ của em ấy, chẳng sợ chỉ là nghe một chút, cũng có thể ảo tưởng chính mình cùng Tá An Hủy vượt qua.

----------------------------


Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện