Trọng Sinh Muốn Nói Ra Tiếng Yêu - Tích Trần [bh]

Chương 67


trước sau


"Mệt sao?" Tá An Hủy đầu kề sát Liễu Dĩ Hân, tùy ý đối phương ôn nhu nắm lấy ngón tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve trêu đùa.


"Không vấn đề, chỉ là bay lệch múi giờ nên chưa thích ứng." Liễu Dĩ Hân hít một hơi, tràn đầy đều là hương vị Tá An Hủy, so với trong tưởng tượng còn ngọt nị, làm cả người nàng đều thả lỏng, thập phần thích ý. Sự biến hóa của Tá An Hủy đều nằm trong dự tính của nàng, rồi lại ra ngoài ý liệu. Giống như con bướm tinh nghịch bay lượn khiến nàng bắt mãi không được, làm cho nàng bắt đầu lo lắng .

"Cô ta thế nào đi cùng chị trở về?" Tá An Hủy nhịn không được hỏi, nàng tận lực làm cho ngữ khí chính mình bình thản chút, nhưng vị chua bên trong vẫn theo hô hấp lan tràn đi ra.

"Cô ta? Em nói Jane sao?" Liễu Dĩ Hân ngẩn người, có chút không dự đoán được đề tài sẽ dời đến trên người Tần Ninh. Tư duy của Tá An Hủy có đôi khi khiến nàng không hiểu ra sao.

"Không phải cô ta, vậy còn nữ nhân nào khác hả?" Tá An Hủy giận một câu, đều nhanh đánh nghiêng trăm năm giấm chua . Phải biết rằng, một Tần Ninh đã khiến nàng ăn ngủ không yên, còn có nữ nhân khác hỏi nàng phải làm sao đây.

"Ừm...... An Hủy, em đang ghen?" Liễu Dĩ Hân đã cảm giác được Tá An Hủy ngữ khí khác thường. Không biết vì cái gì, Tá An Hủy ăn giấm chua thật khiến người cảm thấy đặc biệt đáng yêu. Tựa hồ dỡ xuống tư thái trưởng thành sớm ngày thường, trở thành thiếu nữ thẹn thùng. Liễu Dĩ Hân dán vành tai nóng lên của Tá An Hủy, vừa cọ xát vừa hỏi.

"Mới không phải!" Tá An Hủy bị cọ đến cả người nóng lên, cảm xúc vừa mới kiềm chế lại dễ dàng bị khiêu gợi, không tự giác quay mặt đi.

"Em nghĩ thật nhiều." Liễu Dĩ Hân tùy ý nở nụ cười, đôi môi của nàng sau khi tắm rửa càng thêm kiều diễm ướt át , "Jane chỉ tiện đường đi cùng chị, bởi vì tập đoàn nhà cô ấy xảy ra chuyện, chủ tịch qua đời, nội bộ gia tộc rối loạn, cho nên cô ấy mới bất đắc dĩ trở về ." Liễu Dĩ Hân đại khái cũng chỉ biết như vậy. Mấy ngày nay, nàng phát hiện trên gương mặt nhất trần không thay đổi của Tần Ninh có một tia sầu lo, ngẫm lại tập đoàn khổng lồ kia gây cho Tần Ninh áp lực không nhỏ.


"Thì ra là vậy." Tá An Hủy thật không biết Tần Ninh vì chuyện đó mà trở về, nếu vậy kiếp trước diễn ra cũng không sai biệt, dù sao cũng là chuyện lớn, khả năng rất thấp sẽ phát sinh biến hóa.

"Cho nên, cô ấy không liên quan đến chị." Liễu Dĩ Hân nhìn ngón tay tinh xảo của Tá An Hủy, trái phải lật tới lật lui, cười nói.

"Em lại không sao cả." Tá An Hủy tỏ vẻ không quan tâm, nhưng thực hiển nhiên, sự thẳng thắn cùng kiên nhẫn của Liễu Dĩ Hân khiến cho tâm tình nàng rất tốt, vừa hưng phấn vừa có một loại cảm giác an toàn.

"Em không sao cả, vậy vừa rồi là ai khẩn cấp truy vấn chị?" Liễu Dĩ Hân bật cười, phát hiện Tá An Hủy càng nói càng đáng yêu.

"Nào có?"

"Có hay không?" Bị Tá An Hủy khẩu thị tâm phi chọc giận, Liễu Dĩ Hân dời tay xuống vòng eo mẫn cảm của nàng, nhẹ nhàng nghịch ngợm.

"Đừng..... Dĩ Hân!" Không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nhột, Tá An Hủy cong eo tránh né, trong miệng liên tục xin khoan dung.

"Em nói, có hay không?" Liễu Dĩ Hân ngoạn tâm nổi lên, nhìn Tá An Hủy ở trong lòng mình xoay đi xoay lại vẫn giãy không ra, cười đến càng thêm tươi đẹp, cô gái nhỏ này, quả thật muốn đem chính mình hòa tan.

"Có....em có, nhột quá, Dĩ Hân!" Hai người ngươi truy ta đuổi, không ngừng đùa giỡn trong căn phòng nhỏ, rốt cuộc, Tá An Hủy bị Liễu Dĩ Hân áp ở trên giường, dây áo ngủ cũng không biết khi nào rơi xuống.

Tá An Hủy thở hổn hển, rõ ràng ngăn không được động tác của Liễu Dĩ Hân, bên hông mẫn cảm làm cho nàng cười ra nước mắt. Liễu Dĩ Hân khóa ngồi ở trên người nàng, hơi thở tản ra nóng bỏng, áo ngủ phân tán như ẩn như hiện thân thể trắng nõn. Da thịt thủy nhuận lộ ra tinh thần tuổi trẻ phấn chấn, tóc dài hỗn độn buông xuống trước ngực, rất tự nhiên mà che khuất đi một phần mềm mại căng đầy.

Liễu Dĩ Hân đem hai tay Tá an Hủy đặt ở đầu hai sườn, cúi xuống thân mình. Nàng ngắm nhìn đôi mắt xưa nay khiến nàng nhìn không thấu, hơi thở tăng lên, giống như càng thêm tò mò cùng yêu thích ."An Hủy, em còn nói không có ghen sao?" Gợi lên khóe môi có chút khiêu khích.

Tá An Hủy đỏ bừng mặt, nói chuyện mà thôi, có cần dùng đến tư thế ái muội này không?

"Còn không thừa nhận?" Liễu Dĩ Hân càng dựa càng gần, hơi thở phả lên chóp mũi Tá An Hủy, đôi môi giống như chạm đến lại không có chạm vào, loại xúc cảm này mười phần kích thích, khiến đôi mắt Tá An Hủy đều mơ màng, nhìn không rõ gương mặt Liễu Dĩ Hân.

Nàng đẩy người muốn ngăn chặn miệng Liễu Dĩ Hân, để đối phương ngưng truy vấn, nhưng lại bị nàng ấy linh hoạt tránh đi. Tiểu tình thú lãng mạn làm cho Tá An Hủy càng thêm khao khát đầu lưỡi Liễu Dĩ Hân, nhưng thân thể lại bị nàng ấy mạnh mẽ áp trở về trên giường.

Đáng giận, không hôn đến!


Tá An Hủy ngưỡng đầu nhìn Liễu Dĩ Hân có chút giảo hoạt, trước kia làm sao không phát hiện nữ nhân này còn biết đùa dai. Trong lúc nàng trợn to mắt nhìn, Liễu Dĩ Hân khẽ cúi đầu, như xuân phong hôn nhẹ qua khóe môi nàng, mang theo một trận mùi hương thơm ngát.

Tá An Hủy không tự giác hé miệng, chờ mong Liễu Dĩ Hân tiến vào. Nhưng đối phương cư nhiên chạm một cái lại rời đi, trong ánh mắt thâm thúy dục vọng kia giống như hé ra một cái võng đem toàn bộ tâm tình nàng bao lại.

"Ưm......" Tá An Hủy từ xoang mũi truyền ra một âm thanh khát cầu, Liễu Dĩ Hân mỉm cười, rốt cục không phụ sự mong đợi hôn lên đôi môi động lòng người.

Lưu luyến triền miên, nước bọt trao đổi, giống như củi khô lửa bốc, Tá An Hủy mãnh liệt bắt lấy đầu lưỡi nóng bỏng kia, tất cả tưởng niệm trong thời khắc này không hề giữ lại bộc phát ra. Hết thảy ngôn ngữ đều dư thừa, chỉ có động tác nguyên thủy nhất mới có thể diễn tả được yêu say đắm đến bài sơn hải đảo*.

(*排山倒海 dời non lật bể, bao la vạn tượng)

Chăn nệm tuyết trắng bị hai người lăn lộn tạo thành nếp uốn, thân thể lẫn nhau cọ xát an ủi, áo ngủ không biết khi nào đã loạn thất bát tao rơi xuống, Tá An Hủy ôm thân thể hơi gầy của người con gái nàng yêu, cái mũi chua xót.

"Chị gầy thiệt nhiều." Tá An Hủy nghẹn miệng, đau lòng lẩm bẩm.

"Suỵt......" Liễu Dĩ Hân điểm ngón tay thon dài lên khóe môi Tá An Hủy, ôn nhu hôn xuống.

Giờ phút này, cái gì cũng không cần nói, chỉ cần cảm thụ. Bởi vì là em, cho nên đó không chỉ là dục vọng, mà còn là yêu tha thiết tự nhiên kéo dài.

Trí nhớ thâm tầng theo thân thể tỉnh lại, Tá An Hủy đột nhiên trầm mặc, rồi lại bùng nổ mà cắn nhẹ vào khỏa tiểu anh đào, dùng răng ở mặt trên cọ xát, làm cho Liễu Dĩ Hân kêu lên một tiếng. Cảm giác tê dại làm cho hạ thân của nàng càng thêm ướt át nóng bỏng, Tá An Hủy âu yếm thật quá chước nhân.

Nhiệt khí cất giấu dưới thân thể trắng nõn dần bộc phát, thiêt đốt ra một mảnh hồng, biến thành dính nị dây dưa. Tá An Hủy tiết tấu so Liễu Dĩ Hân càng nhanh, Liễu Dĩ Hân vốn hoàn toàn chiếm thượng phong giờ phút này cũng không biết vì sao đã nằm dưới thân Tá An Hủy, tùy ý đầu lưỡi đối phương công chiếm khắp nơi.

Mỗi lần Tá An Hủy dùng miệng, Liễu Dĩ Hân luôn đặc biệt chấn động. Đầu lưỡi kia rất có quy luật mà trực tiếp xuất nhập nơi tư mật, dẫn đường cho tình triều chảy ra. Mà Liễu Dĩ Hân cũng bất lực với thân thể chính mình, vòng eo của nàng tự nhiên mà đưa đẩy, tư thế biến hóa giúp cho Tá An Hủy càng thuận tiện thưởng thức chính mình.

Vòng eo mảnh khảnh không ngừng đong đưa, đột nhiên Tá An Hủy nâng đùi Liễu Dĩ Hân lên, đặt ở trên vai mình.

"An Hủy!" Nơi tư mật hoàn toàn bại lộ trước mắt Tá An Hủy, khiến Liễu Dĩ Hân xấu hổ đến không được, nguyên bản gương mặt thanh lệ đã đỏ bừng như đóa hoa hồng nở rộ, càng khiến người say đắm.

"Dĩ Hân.... Chị thật đẹp." Tá An Hủy hướng Liễu Dĩ Hân nở nụ cười tuyệt mỹ, ánh mắt si mê ngắm nhìn đóa hoa còn đọng giọt sương, sắc hoa non mềm phấn hồng nhẹ nhàng rung động, hé ra hợp lại, như là đang mời gọi Tá An Hủy đến nếm. Nơi u cốc hẹp dài bí hiểm, chính là lối đi thông đến tâm hoa thần thánh.

Liễu Dĩ Hân bên tai đỏ lên, bị Tá An Hủy nhìn như vậy, thân thể cũng không cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại càng cho ra phản ứng mãnh liệt. Mật nước theo tâm hoa chảy xuống, còn chưa kịp lưu trên chăn gấm, đã bị Tá An Hủy dùng đầu lưỡi kiều diễm đón lấy, lần theo dấu vết mà ngược dòng đi đến nơi khởi nguồn. Liễu Dĩ Hân khống chế không được nắm chặt sàng đan, chịu đựng Tá An Hủy dùng răng nhẹ cọ, trong xoang mũi cũng nhịn không được tràn ra tiếng rên nhẹ.


Xuân triều không ngừng đánh úp lại, phần eo bị Tá An Hủy dùng đôi tay ôm bất động, bộ ngực tuyết trắng theo mãnh liệt vận luật mà cao thấp run run, bầu không khí bị đốt nóng làm cho cả căn phòng công chúa đều nhiễm lên sắc tình.

"Ưm......".

"An Hủy......".

......

Liễu Dĩ Hân hàm răng cắn môi dưới, ẩn nhẫn lại nhịn không được phát ra tiếng kêu êm tai, làm cho Tá An Hủy càng thêm ra sức hoạt động. Thân thể Liễu Dĩ Hân bị lấp đầy, từng chút từng chút, giống như bị chạm đến góc sâu nhất trong linh hồn.

"Em nhanh.... Nhanh một chút...."

Liễu Dĩ Hân cảm thấy đây là lời nói sắc tình nhất mà mình có thể thốt ra, hạ thân hư không phát đau, kia lưỡi mềm cọ vào làm cho nàng tê dại. Nhưng này còn chưa đủ, xa xa không đủ. Tá An Hủy giảo hoạt cười, yêu đã chết dáng vẻ Liễu Dĩ Hân cầu tình, rất nghe lời mà đưa ngón tay vào, chậm rãi di chuyển. Hoa kính trơn ướt đặc biệt co dãn, dưới luật động nhịp nhàng của Tá An Hủy, vừa co rút vừa khếch trương ra.

"Ân...... Ân......" Liễu Dĩ Hân nắm chặt drap giường, ngâm nhẹ một tiếng, trên làn da chảy ra mồ hôi trong suốt.

Tá An Hủy đẩy nhanh hơn tốc độ, ngón tay di chuyển giống như chạy bằng điện phi mã, ra vào động huyệt mang theo rực rỡ mật nước.

"A!"

Liễu Dĩ Hân rất nhanh được Tá An Hủy mang lên đỉnh tối cao, một khắc kia tựa như bay tới đám mây, khiến Liễu Dĩ Hân có một loại cảm giác không trọng lực mãnh liệt.

Tá An Hủy ngắm nhìn Liễu Dĩ Hân cao triều qua đi có chút hư thoát, nhẹ nhàng hạ xuống môi hôn, kia mồ hôi tinh mịn mang theo chút vị mặn, hết thảy đều thuộc về chính mình. May mắn, nàng vẫn luôn là của mình. Tá An Hủy có như vậy mãnh liệt thỏa mãn cùng xúc động.

---------------------------


Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện