Thôi Trạm lấy ra một chiếc hộp gỗ màu đen hình vuông: "Đây là thứ Vũ thúc và lão Tề nhờ ta đưa cho nàng.""Họ cũng rời khỏi Lâm Huyền sao?" Tô Nguyễn bất ngờ."Họ.." Thôi Trạm hơi dừng một chút: "Thật ra thì họ là bằng hữu của ta, lần này rời đi cùng ta."Tô Nguyễn chợt tỉnh ngộ, chẳng trách Trần Ngũ chỉ cần một đêm đã tìm được chứng cứ, xem ra là có lão Tề và Vũ thúc hỗ trợ.Nàng nhập lấy hộp gỗ nhỏ, tò mò hỏi: "Đây là gì thế?""Bên trong là một.. Tấm trúc bài Vũ thúc đưa cho nàng, trúc bài kia rất tinh xảo, có thể lồng vào dây chuyền để đeo. Còn lại là những loại thuốc nhiều công hiệu lão Tề đưa cho nàng, lão Tề nói nàng từ từ xem."Tô Nguyễn không hề hứng thú với trúc bài, nhưng vừa nghe đến thuốc của lão Tề thì lại hứng thú hơn.---Nàng đã dùng vài lần, biết thuốc của lão Tề rất lợi hại."Thôi ca ca, chàng cảm tạ Tề lão và Vũ thúc thay ta nhé." Tô Nguyễn nói: "Tối nay mọi người rời đi khi nào, không thì ta tiễn mọi người nhé?""Không cần đâu, muộn như thế một tiểu nha đầu như nàng không tiện."Tô Nguyễn ồ một tiếng: "Vậy ta ở đây chúc Thôi ca ca thuận buồm xuôi gió."Quan trọng nhất là, phải trở về thật sớm đấy!Thôi Trạm ừ nhẹ một tiếng, không nói thêm gì nữa, nhất thời không khí trong đại sảnh yên tĩnh lại.Tô Nguyễn định nói thêm gì đó để phá vỡ bầu không khí yên lặng này thì bỗng nghe thấy một giọng nói êm tai vang lên: "Nàng mang theo người một ít thuốc lão Tề cho, lần sau lỡ gặp phải nguy hiểm gì thì cứ ra tay, có việc gì ta chịu trách nhiệm."Tô Nguyễn nghe xong thì thấy cõi lòng ấm áp, nàng biết Thôi Trạm đang ám chỉ đến việc lần trước nàng suýt nữa đã bị Tri phủ mưu toan hãm hại.Vì biết được kết cục của kiếp trước, dù tình huống đã đến mức đó nhưng nàng vẫn lo lắng không yên, không dám ra tay.Thôi Trạm không biết nguyên nhân khiến nàng lo lắng, nhưng hắn nhìn ra được nỗi lo lắng trong lòng nàng, hắn mới nói sau này gặp nguy hiểm thì không phải lo gì cả, có chuyện gì hắn sẽ chịu trách nhiệm."Cảm ơn Thôi ca ca." Tô Nguyễn cảm thấy sống mũi cay cay, nàng nở một nụ cười ngọt ngào với Thôi Trạm.Trong mắt tiểu nha đầu đã long lanh nước nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, dáng vẻ ấy khiến Thôi Trạm bỗng thấy đau lòng.Hắn vươn tay xoa đầu Tô Nguyễn, trong ánh mắt kia là sự ấm áp vô bờ: "Nguyễn Nguyễn bảo trọng, ta đi đây."Thôi Trạm đi rồi, hắn nói không cần tiễn hắn, Tô Nguyễn đững ngay trước cửa đại sảnh nhìn hắn đi xa dần, từ từ biến mất trong tầm mắt nàng.Sau đó nàng bất giác nhớ lại, trước khi Thôi Trạm rời đi đã gọi nàng là Nguyễn Nguyễn.Tô Nguyễn không nhịn được mím môi cười, đôi mắt cong lên, từ Tô Tam tiểu thư đến Nguyễn Nguyễn tiểu thư, rồi lại đến Nguyễn Nguyễn, khoảng cách giữa nàng và Thôi Trạm đã gần hơn nữa rồi.Xem ra, vị trí chính thất sau này của nàng đã vững hơn chút.Nhưng, nàng đã hứa sẽ kiếm bạc cưới thiếp thất cho hắn, nàng không nuốt lời được.Tô Nguyễn suy nghĩ một chút, nàng quyết định mình sẽ học cách xem sổ sách trước và tìm hiểu những kiến thức liên quan đến rượu, chờ đến sang năm khi Tô Thụy An được điều đến huyện Phượng Hoàng, nàng sẽ mở một quán rượu nhỏ ở nơi đó.Tên là... Vẫn sẽ gọi là quán rượu Thôi thị, chờ khi Thôi Trạm lập công trở về, nhìn thấy quán rượu kia thì chắc chắn sẽ rất vui!----Cuộc sống cứ trôi qua từng ngày, khí trời càng lạnh hơn, nửa tháng sau cũng chính là cuối tháng chín. Tô Thụy An bắt được hung thủ chân chính của vụ án núi Đại Tử gần như cùng thời gian với kiếp trước.Kia cũng chính là hung phạm diệt môn, đã đào tẩu từ kinh thành đến huyện Lâm Huyền!Theo sau những chuyện đã xảy ra, những chuyện tiếp đó gần như giống hệt kiếp trước. Sau khi Tô Thụy An biết được hung thủ này là đào phạm của kinh thành, vốn dĩ phải cuối tháng mười mới lên kinh báo cáo chức quyền, bây giờ ông ta lại quyết định đi ngay giữa tháng mười.Liễu Minh Khanh thở phào một hơi, bà ta mừng rỡ tiễn Tô Thụy An đi.Ngày Tô Thụy An áp giải phạm nhân rời khỏi Lâm Huyền ấy, không chỉ có những người dân trong huyện đưa tiễn, Tạ phu nhân và Tạ Vân cũng đến.Trên gương mặt bà ta không thể giấu nổi ý cười.Bắt được phạm nhân, Tô Thụy An sẽ rời khỏi huyện Lâm Huyền, chuyện Tạ Vân được thăng làm tri huyện đã gần như nắm chắt trong tay.Cho đến hôm nay, chuyện của Tri phủ đại nhân vẫn chưa hề tra đến chỗ bà ta, vốn tưởng là kiếp nạn lại qua đi như thế, sao Tạ phu nhân không vui mừng được chứ?Tô Nguyễn thờ ơ lạnh nhạt, bên khóe môi nàng lộ ra một nụ cười gằn.Bà ta và Liễu Minh Khanh cùng âm mưu hại nàng, sao nàng để bà ta được như ý được?Mấy ngày sau, những