Tiếng trong điện thoại bị tiếng gió ngăn lại, anh dùng sức hét lên, nhưng nghe âm thanh vẫn rất nhỏ: “Gió to quá… tôi nghe không rõ…” Anh nói: “Vy Hiên, tôi rất muốn… tút tút…”
Điện thoại đột nhiên ngắt rồi.
Vy Hiên nhìn chằm chằm vào điện thoại, ánh mắt không biết phải làm sao.
Tuy rằng nghe không rõ câu anh định nói, nhưng Vy Hiên vẫn bình tĩnh.
Thực ra, cô không cần ý kiến và sự giúp đỡ, chỉ là cô muốn nói chuyện với anh, muốn nghe giọng của anh, như vậy là cô đã yên lòng rồi.
Sau đó, cô gọi điện lại cho trợ lý Tần, hẹn buổi chiều gặp nhau ở công ty.
Giống như một người mới, Vy Hiên căng thẳng kiểm tra trang phục, hít một hơi sâu, dựa vào tường, luôn cảm giác không có can đảm trực tiếp đẩy cánh cửa lớn của phòng tiếp khách.
“Ở đây không cần thần giữ cửa.”
Đằng sau đột nhiên có giọng nói, dọa cô giật nảy mình.
Cô quay đầu lại, ảo não nhìn người đang đứng ở cửa phòng làm việc, thế là cô ngoảnh đầu đi, thì thầm: “Cũng không cần phải chế giễu.”
Không biết tại sao, anh vừa xuất hiện là cô lại càng trở nên căng thẳng hơn!
Liên Cẩn Hành không cười nữa, đi đến bên cạnh cô, hai tay rất tự nhiên cho vào túi quần, ngẩng đầu, quét mắt qua cô, nhàn nhạt cất lời: “Bây giờ tâm trạng thế nào? Huyết áp tăng, tim đập nhanh, thở gấp, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh?”
Vy Hiên trừng mắt: “Sao…sao anh biết?”
Ánh mắt anh lạnh lùng, giọng nói không mấy tốt đẹp: “Nhìn bộ dạng gấp gáp như muốn tỏ tình của em là biết rồi.”
Liên Cẩn Hành liếc cô một cái, trong mắt thoáng qua một tia ghét bỏ.
“Rõ ràng như thế cơ à?” Vy Hiên đưa tay lên chạm vào gương mặt nóng bừng của mình, không ngừng hít thở sâu, nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Giáo viên rất nghiêm khắc à?”
Liên Cẩn Hành dựa vào tường, ánh mắt bình thản, trong giọng nói không nghe ra chút tâm trạng nào: “Nghe nói rất nghiêm khắc, đánh tay, phạt đứng, gọi phụ huynh, đều là chuyện thường tình.”
Vy Hiên đơ người: “Còn phải gọi phụ huynh?”
Người trưởng thành rồi mà cũng cần gọi phụ huynh à?
Liên Cẩn Hành liếc nhìn cô: “Phụ huynh phải có trách nhiệm hợp tác với việc dạy học, thái độ của học sinh không đoan chính, đương nhiên phải tìm phụ huynh để bàn bạc tình hình rồi!”
Vy Hiên nghĩ cũng có lý, liền gật đầu.
Liên Cẩn Hành liền đưa tay ra, hơi dùng lực xoa đầu cô: “Là phụ huynh của em, tôi cũng sẽ đốc thúc em.”
Vy Hiên: “…”
Cứ có cơ hội là lại chiếm tiện nghi của cô, không biết là anh Liên lại có thói quen xấu như vậy!
“Được rồi, đừng có đứng ở đây so nhàm chán với mấy bức tường, mau đi vào trong đi.” Anh nói rồi, một tay giữ lấy lưng cô, đẩy cô lên phía trước, tay còn lại thì mở cửa ra.
Vy Hiên cứng nhắc đi vào trong, đang cố gắng bình tĩnh thì nhìn thấy người đang đứng ở bên trong, giống như điện giật tại chỗ vậy, cả người căng cứng, ánh mắt cũng đông cứng lại.
Một lát sau, cô mới tìm lại được giọng nói của mình: “Thầy…thầy Dương…”
Dương Hoảng đứng dậy, chậm rãi bỏ mắt kính xuống: “Phạm Vy Hiên, em đến muộn rồi.” Ông vẫn quở trách cô như trước đây, giọng nói vừa trách móc vừa không biết phải làm sao, thở dài một tiếng, ông nói: “Chỉ là hôm nay, em muộn quá rồi…muộn quá rồi…”
Sau khi kinh ngạc, nước mắt bắt đầu rơi, không kịp giải thích, hoặc thực chất là không cần, Vy Hiên cười nghẹn ngào: “Em… em không ngờ là thầy… em tưởng rằng, tưởng rằng sau này không có cơ hội gặp thầy nữa…”
Dương Hoảng cười, từ từ rút từ trong túi ra một hộp bánh pudding đặt lên bàn: “Thầy mời em ăn.”
Lúc nhìn thấy thứ đồ nhỏ nhắn quen thuộc ấy, Vy Hiên hai tay ôm mặt, khóc như một đứa trẻ, còn nhớ lúc học đàn cùng thầy Dương, chỉ cần thể hiện tốt, thầy Dương sẽ mời cô ăn pudding…
“Thầy Dương…em xin lỗi thầy… xin lỗi thầy…”
Cô liên tục nói “xin lỗi thầy”, là vì sự từ bỏ của bản thân năm đó.
Hốc mắt của Dương Hoảng đỏ rồi, ông lắc đầu nói: “Người nên nói lời xin lỗi là thầy… không bảo vệ em vào lúc em cần, thật uổng công làm thầy!”
Vy Hiên không ngừng lắc đầu: “Thầy Dương, thầy đừng nói như vậy! Là em khiến thầy thất vọng…” Nói rồi, cô khom người cúi đầu với Dương Hoảng.
Lúc này, Liên Cẩn Hành âm thầm rời đi.
Anh đi đến cửa thì mỉm cười vui vẻ yên tâm.
Lúc tiễn Dương Hoảng ra ngoài, Vy Hiên vui vẻ khoác tay thầy, giống như lúc nhỏ, chỉ là, người thầy năm đó giờ tóc đã bạc, đã thêm nhiều nếp nhăn.
“Ba giờ chiều mai, không được đến muộn.” Dương Hoảng nhắc nhở.
Vy Hiên gật đầu: “Vâng!”
Dương Hoảng giống như không tin cô, lại nhắc nhở: “Đến muộn thì không được ăn pudding thầy mua đâu nhé!”
Vy Hiên cười khì: “Em ngoan như này, sao có thể đến muộn cơ chứ?”
Ông gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Ánh mắt nhìn theo bóng dáng Dương Hoảng, Vy Hiên ầm thầm đứng bên ban công, hai tay nhét vào trong túi áo, ánh mắt sáng rực, giống như quay lại lúc còn nhỏ vậy.
Cô ngẩng đầu lên khẽ cười, hồi đó thật sự là rất vui vẻ.
Lúc cô quay người lại thì giật nảy mình, đưa tay vỗ vỗ ngực: “Anh đứng đây từ bao giờ?”
Liên Cẩn Hành nhìn theo hướng Dương Hoảng rời đi, khẽ nhăn mày: “Hóa ra, trước đây em là một học sinh không ngoan.”
Vy Hiên đơ người, lập tức giải thích: “Anh không biết tôi học tốt thế nào đâu!”
Đột nhiên nghĩ ra gì đó, cô hỏi: “Sao anh lại tìm được thầy Dương?”
Liên Cẩn Hành từ từ di chuyển tầm mắt đến người cô, đưa tay ra không chút khách khí búng vào trán cô: “Hỏi nhiều thế làm gì? Học đàn cho tử tế vào, đừng để tôi mất mặt!”
Vy Hiên trừng mắt kháng nghị, xoa trán mình, bĩu môi: “Cũng không biết anh lấy đâu ra sự tự tin, mà cho rằng tôi có thể? Nhỡ tôi làm hỏng quảng cáo của anh thì sao?”
Ạnh khẽ cười, ung dung nói: “Ở chỗ tôi, không có lỡ như.”
Có điều, cô là “lỡ như” duy nhất.
“Thình thịch.”
Vy Hiên nghe thấy tiếng tim mình đập, cô nhanh chóng tránh đi, lại quên mất rằng đằng sau mình là cầu thang! Trượt chân một cái, cứ tưởng té xuống,