“Anh nha!” Tống Lâm nháy đôi mắt một cách quyến rũ, cười như không cười nói: “Tập Lăng Vũ, anh đừng giả ngu, tôi vẫn luôn thích anh, anh không phải không biết.
Trước đây, anh lợi dụng tôi để cãi nhau với Bộc Quang Suất, tôi cũng không lên tiếng.
Nếu không anh cho rằng Tống Lâm tôi sẽ để cho người khác lợi dụng được như thế sao?”
Tập Lăng Vũ nghiêng đầu sang chỗ khác, đôi mắt đen nhánh liếc cô ta, nói: “Việc này xem như tôi nợ cô một ân tình.”
Tống Lâm khẽ đi tới, hương thơm nhẹ nhàng đầy mê hoặc, giống như vô số xúc tu kiên cố bắt lấy anh ta, khẽ thở vào lỗ tai của anh ta, nói: "Vậy thì đêm nay, tôi muốn anh trả ơn này."
Tập Lăng Vũ nhíu mày, bình tĩnh liếc nhìn cô ta.
Sau đó là tiếng cười mập mờ của nhóm người Lục Chỉ Nhi, đối với năng lực cua gái của anh Vũ, bọn họ đều luôn khâm phục.
Tống Lâm bĩu đôi môi quyến rũ của mình, lại gần anh ta.
Tập Lăng Vũ cúi đầu…
Lúc cô ta cho rằng anh muốn hôn mình, thì anh đưa tay ra, dùng đầu ngón tay lau sạch vết rượu còn xót lại trên môi.
Tống Lâm sửng sốt, không hiểu nhìn anh ta.
Tập Lăng Vũ ngước mắt lên không có một chút ham muốn nào trong đó, nói: “Tôi đưa cô về nhà, cũng muộn vậy rồi, một cô gái như cô ở ngoài không an toàn.”
Tống Lâm ngẩn ra, sau đó giễu cợt: “Tập Lăng Vũ, anh nói thật à?”
Tập Lăng Vũ lấy ví ra, thanh toán bàn cho cô ta và Lục Chỉ Nhi, quay đầu nhìn cô ta, nhướng mày: “Tôi giống như đang đùa à?”
Tống Lâm bật cười, lắc đầu: “Anh đừng nói là anh không hiểu tôi vừa mới nói gì nha!”
Thanh toán xong, anh cất ví đi, một tay nắm lấy tay cô ta, tay khác thì cầm lấy túi xách và áo khoác của cô ta: “Sau khi về nhà cô muốn đi đâu tùy cô, tôi không quan tâm.
Nhưng hôm nay, tôi cần phải đưa cô về nhà.”
Tống Lâm thật sự kinh hãi, kéo tay của anh, ngạc nhiên nói: “Anh thật sự là Tập Lăng Vũ sao? Đừng nói với tôi đây là biểu hiện của phong độ! Mẹ nó tin chết liền!”
Những ai thường xuyên chơi với Tập Lăng Vũ đều biết, đó là một người chịu chơi.
Nghe nói, những người phụ nữ mà anh ta đã từng ngủ thì có thể xếp thành một hàng dài! Nghĩ không ra hôm nay lại muốn ăn chay à?
Tập Lăng Vũ đi qua bàn của Lục Chỉ Nhi, chào hỏi với cậu ta: “Nợ đã tính toán xong.”
“Cảm ơn, anh Vũ!”
Anh ta lại ném chìa khóa xe moto cho Lục Chỉ Nhi: “Giúp tôi lái về.”
“Được!”
Sau khi Lục Chỉ Nhi nhận lấy chìa khóa, thì nháy mắt ra hiệu với Tập Lăng Vũ: “Anh Vũ, đi chơi vui vẻ.”
Có người ở đằng sau anh ta hét lớn: “Anh Vũ, có cần anh em lấy cho anh một ít bào ngư bồi bổ trước không?”
Lại là một trận cười vang, Tập Lăng Vũ cười chửi: “Muốn chết à!”
Anh ta dắt Tống Lâm đi đến cửa, cô ta đột nhiên kéo lấy anh ta, cảnh cáo hỏi: “Có phải anh đã sắp xếp phóng viên rồi không?”
Tập Lăng Vũ nhìn đôi mắt của cô ta, hơi chán nản: “Hiện giờ tôi còn cần sao?”
Tống Lâm ngưng trệ, nghĩ nghĩ, cũng đúng.
Kể từ khi trở thành một trong những người phụ trách dự án hợp tác cùng với Hoàn Vũ, thì Tập Lăng Vũ cũng đã khẳng định thân phận Thái tử gia của mình, lúc này nên chú trọng vào hình tượng mới đúng.
Anh ta đứng trước cửa quán bar, chặn chiếc xe taxi lại: “Lên xe.”
“Tôi muốn lái xe…”
“Cô muốn chết à? Uống rượu còn muốn lái xe!” Anh ta không nhịn được chửi, thô lỗ nhét cô ta vào trong xe: “Địa chỉ!”
Tống Lâm trừng anh ta hồi lâu, sau đó bất đắc dĩ, ngoan ngoãn đọc địa chỉ nhà.
Cả đoạn đường không nói chuyện, anh ta dựa lưng vào ghế, nhắm mắt, Tống Lâm thỉnh thoảng nói với anh ta đôi câu, anh ta cũng phớt lờ.
Xe ngừng lại rồi, Tống Lâm xuống xe, đứng trước cửa nhìn anh ta: “Anh không đưa tôi vào trong à?”
Tập Lăng Vũ nhíu mày: “Cô không biết đường sao?”
“Anh…”
Tống Lâm bị anh ta chọc một bụng tức, vừa nghiêng đầu, tức giận đẩy cổng ra đi vào.
Cho đến khi nhìn thấy đèn trong phòng khách tắt rồi thì Tập Lăng Vũ mới bảo tài xế lái xe đi.
…
Đẩy cửa căn hộ ra, bật đèn trên tường trong phòng khách lên, ánh đèn làm cho căn phòng nhỏ thêm ấm áp.
Tập Lăng Vũ rón rén thay giày, sau đó đi vào, nhìn thấy người nằm trên giường, trong lòng lập tức nhẹ nhõm, theo bản năng thở ra một hơi.
Quay người, cởi đồ đi vào phòng tắm.
Không bao lâu, là tiếng nước chảy róc rách.
Vy Hiên nằm trên giường, nghiêng người, đôi mắt trong treo vẫn luôn an tĩnh.
Trong không khí, có một mùi nước hoa nhàn nhạt.
Mùi hương này không thuộc về cô, nhưng cô cũng không gấp gáp muốn biết đó là của ai… Hoặc là nói, cho dù là ai, cô cũng không có hứng thú muốn biết.
Nhưng, trong đầu cô vẫn luôn lặp lại lời của tiểu Tần nói trước khi rời đi.
Cậu ta nói, Liên Cẩn Hành đã quay lại Singapore cùng với Lương Côn Tịnh.
Qua lời nói của người thứ ba thì giống như suy đoán đã được chứng thực, vô cùng có sức thuyết phục, cũng sẽ đào rỗng trí tưởng tượng.
Bất kì hình ảnh nào có khả năng thì cũng trở thành một bộ phim truyền hình, có mở đầu và có kết thúc.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.
Trái tim của cô không khỏi căn thẳng, hai tay cũng theo bản năng nắm chặt lấy góc chăn.
Cô nói với bản thân mình rằng, Vy Hiên, đây là quyết định mày đã lựa chọn, cho nên, mày phải tiếp tục!
Cửa mở ra, Tập Lăng Vũ đi ra ngoài.
Theo tiếng bước chân đang đi đến gần của anh ta, trái tim của Vy Hiên như sắp nhảy ra ngoài…
Cô nghĩ đến lần đó, cái lần mà đi đến nhà của Liên Cẩn Hành.
Kí ức bị cô chôn sâu ở trong đầu lại lần nữa trở thành hồng thủy, gầm dữ gào thét, cắn nuốt lấy cô.
Cho dù cô khống chế chính mình như thế nào, cũng không thể vứt bỏ được những hình ảnh đó ra khỏi đầu!
Anh đang hôn cô, anh đang cởi quần áo của cô ra, hai tay anh nâng cô lên…
Không được! Cô không thể tiếp tục nghĩ nữa!
Cô vùi mặt vào gối, hai tay nắm chặt lấy chăn, ngực giống như bị đè nén, làm cô thở không được.
Vị trí bên cạnh lún xuống.
Vy Hiên chợt cứng đờ.
Một bàn tay to lớn vuốt ve khuôn mặt của cô, sau đó là đôi môi nóng rực…
Tất cả hình ảnh điên cuồng trong đầu đều ngừng lại, theo đó là nụ hôn càng ngày càng