Một người phụ nữ dành mười năm ở bên cạnh một người đàn ông, tình cảm, sự nghiệp gì đó tất thảy đều chẳng màng! Cuối cùng chỉ vì không có được tình yêu mà trở thành hung thủ giống ba của cô ấy sao?
Haha, đúng là câu ngụy biện đặc sắc đáng cười!
Trước khi anh ta muốn định tội cô, thì hãy trả lại mười năm cho cô trước! Thiếu một ngày cũng không được!
Nhưng những lời này, bây giờ Tuyết Chi vẫn chưa thể nói.
Cho dù yêu hay không yêu, A Vũ cũng là người quan trọng nhất trong lòng Vy Hiên, không ai có thể thay thế, cho dù là Liên Cẩn Hành cũng không được.
“Được rồi, đừng nghĩ mấy thứ này nữa, dọn dẹp chút đi, mình đưa cậu ra ngoài ăn cơm.”
Vy Hiên lắc đầu, vùng ra khỏi lòng cô quay trở về giường: “Không muốn.”
Tuyết Chi trừng mắt: “Vậy cậu muốn làm gì chứ?”
“Ngủ.”
Tuyết Chi giận tím mặt, bước qua kéo cô: “Cậu còn ngủ tiếp nữa sẽ phát độc trở nên ngốc nghếch đấy! Không được, mau dậy ra ngoài hít thở không khí với mình đi!”
Đã hai ngày không ăn tử tế, Vy Hiên thật sự không đấu lại được cô, bị Tuyết Chi dựng dậy, đá vào nhà vệ sinh.
Nhìn thấy bản thân trong gương, mặt không còn sắc máu, hoàn toàn suy sụp.
Ở bên ngoài Tuyết Chi gõ cửa: “Này, mau chóng tắm rửa sạch sẽ bản thân đi, đừng ép mình vào trong đích thân tắm cho cậu đấy! Chẳng phải là bị người ta oán hận thôi sao, làm sao giống như mất cả thế giới vậy! Bà cô mình đây ngày nào cũng bị người khác mắng, còn phải đi chết vì đám tiện nhân đó nữa sao?”
Lý luận của Trương Tuyết Chi trước nay rất ngông cuồng, nhưng Vy Hiên bắt buộc phải thừa nhận, có đôi khi nó rất thực dụng.
Tắm xong thấy thoải mái hơn nhiều.
Tùy ý thay một bộ quần áo, rồi bị Tuyết Chi ấn vào trong xe: “Muốn ăn gì, mình mời! Chúc mừng cậu được trả lại tự do!”
Vy Hiên ngước lên, bất lực nhìn cô: “Tuyết Chi...”
“Được được! Nói cách khác...” Tuyết Chi cười híp mắt ngồi vào ghế lái: “Đó chính là tổ chức lễ thành người cho A Vũ của cậu trước là được!”
“Tuyết Chi!”
“Đừng lườm mình như thế, xin lỗi, mình biết là không nên, nhưng mà tâm trạng của mình tốt...” Tuyết Chi nói xong lại cười to mấy tiếng, quay đầu nhìn cô, ánh mắt rạng rỡ: “Vy Hiên, bắt đầu từ bây giờ, cậu phải sống cuộc đời của mình, cuộc đời của chính cậu.”
Vy Hiên liếc cô, cũng chẳng nói gì, tựa cằm lên cửa sổ xe, ngón tay lướt qua một tầng sương mỏng trên cửa sổ.
“Tuyết Chi,” cô nói.
“Hả?”
“Mình có thể sao?” Cô hỏi.
Tuyết Chi trả lời chắc chắn: “Đương nhiên!”
Hồi lâu, cô bật cười, quay đầu: “Ừm, cậu nói được thì nhất định sẽ được.”
Tuyết Chi đưa cô đến một phòng trà kiểu Hongkong, sau khi tìm được chỗ đỗ xe, Tuyết Chi nói: “Món ăn ở nhà hàng này là món chính tông nhất mà mình được ăn ở cả thành phố D này đấy!”
Vy Hiên nhìn cô, mỉm cười: “Mình không có hoài niệm chuyện cũ nặng vậy đâu.”
Tuyết Chi bước lên kéo cô: “Ngày đầu tiên bắt đầu cuộc sống mới, thì phải tạm biệt quá khứ! Đi thôi, ở đây rất khó đợi được chỗ ngồi!”
Sau khi bước vào, quả nhiên là chật kín.
Tuyết Chi và Vy Hiên ngồi đợi chỗ ở khu nghỉ, nhìn chăm chú Vy Hiên, cô nhíu mày: “Vy Hiên, cậu gầy quá rồi, còn không ăn nhiều hơn, sau này gả cho người ta sẽ bị nhà chồng chê đấy!”
Vy Hiên thuận miệng đáp lại: “Chê mình gầy?”
Tuyết Chi lắc đầu: “Không dễ nuôi.
Muốn ngực cũng không có, muốn mông cũng chẳng thấy đâu, mẹ chồng ghét nhất đấy.”
Vy Hiên bất lực mỉm cười.
Cuối cùng cũng có chỗ ngồi rồi.
Vy Hiên và Tuyết Chi đi vào, theo nhân viên phục vụ đến được chỗ ngồi, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một cặp đôi đang chuẩn bị rời đi.
Vy Hiên ngây người, Tuyết Chi cũng đứng sững lại, ngây lập tức mỉm cười gọi khẽ một tiếng: “Anh Liên.”
Liên Cẩn Hành hơi gật đầu với hai người, ánh mắt không dừng lại quá lâu.
Bên cạnh anh, nụ cười của Lương Côn Tịnh dịu dàng lễ phép: “Vy Hiên, lại gặp nhau rồi...”
Vy Hiên anh nhanh chóng thu ánh mắt đang nhìn anh về, hơi lúng túng bất ngờ.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Lương Côn Tịnh: “Ừm, tôi và bạn đến đây ăn.” Nói xong, quay người giới thiệu: “Đây là bạn tôi, Trương Tuyết Chi.”
Lương Côn Tịnh bắt tay Tuyết Chi: “Lương Côn Tịnh.”
“Chào cô.”
Vy Hiên và Liên Cẩn Hành đúng lúc đối diện nhau, cứ đứng ngẩn ra như thế, nên nói gì đó mới không đến nỗi ngượng ngùng, nhưng cô nghĩ mãi, lại chỉ có hai chữ “cảm ơn”.
Nhưng cô đã nói rất nhiều lần rồi, nói thêm nữa cũng chẳng còn ý nghĩa.
Mà lúc này, Lương Côn Tịnh ngoảnh đầu: “Cẩn Hành, chúng ta đi thôi.”
“Ừm.” Liên Cẩn Hành gật đầu, đi lướt qua bên tay Vy Hiên.
Vy Hiên cúi đầu, mạch máu trong cả cơ thể giống như giảm nhiệt độ, có hơi lạnh.
Tuyết Chi bước qua, nhíu mày nhìn chằm chằm hai người vừa ra khỏi cửa: “Lương Côn Tịnh...!Oh, chính là cô ấy à.”
Gần đây, tên của cô ấy thường xuyên buộc chặt với Liên Cẩn Hành.
Từ sau khi tin tức “ở lại khách sạn” của buổi tối hôm Noel đó, còn ngang nhiên cặp kè với nhau như này, không phải là muốn làm dấy lên tin đồn thất thiệt, mà sự việc chân thật như thế đấy.
Cô quay đầu, nhìn Vy Hiên: “Cậu cứ để anh ta đi như vậy à?”
Vy Hiên ngồi xuống: “Vậy phải làm thế nào?”
Tuyết Chi mở miệng, cuối cùng cũng chỉ lườm cô một cái: “Tùy cậu nghĩ thế nào! Nhưng mà, lúc khóc lóc thì đừng tìm mình an ủi đấy!”
Cô xách túi, đi vào phòng vệ sinh.
Lúc quay lại, ở chỗ ngồi đã chẳng có ai.
Tuyết Chi cười, bình tĩnh ngồi xuống, uống một bữa trà nước miễn phí.
Trong lòng nghĩ: Con bé này cũng không đến nỗi quá chậm chạp.
Vy Hiên chạy ra ngoài cửa, nhìn thấy bóng lưng của anh ở thang máy, lập tức chạy qua, trước khi anh tiến vào thang máy, lớn tiếng gọi: “Cẩn Hành!”
Cơ thể Liên Cẩn Hành khẽ rung lên, quay đầu lại, ánh mắt bình thản: “Sao?”
Cô thở dốc, đứng bên ngoài thang máy: “Đợi một chút, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Người trong thang máy đang đợi, phản ứng của Lương Côn Tịnh lại khá bình tĩnh: “Cẩn Hành, em đợi anh ở dưới.”
Liên Cẩn Hành nghĩ một lát: “Được.”
Anh bước ra ngoài thang máy, cánh cửa đằng sau dần dần đóng lại.
Trong lúc đó, ánh mắt của Lương Côn Tịnh vẫn nhìn anh không rời, mãi đến khi không nhìn thấy được nữa.
Liên Cẩn Hành đứng đối diện cô, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Vy Hiên ngẩn người, ngẩng đầu nhìn anh, lời muốn nói phút chốc nghẹn lại trong cổ họng.
Sự gấp rút trước kia, lúc này đều đã tĩnh lặng xuống rồi.
“Sau khi thi đấu, vẫn muốn tìm cơ hội nói cảm ơn anh.” Cô hạ tầm mắt xuống, khẽ nói: “Nếu như không phải anh, tôi sợ mình không thể tiếp tục thi đấu được nữa.”
Liên Cẩn Hành