Chương 64:
Có tiếng bước chân lộn xộn ngoài hành lang. Diệp Cẩn đi giày bệt, ngay khi cửa thang máy mở ra, cô liền ba chân bốn cẳng mà chạy ra.
"Tiểu Khai!"
Cô đột ngột dừng lại tại chỗ.
"Trần Hựu Hàm," Diệp Khai vùi đầu vào một bên cánh tay mình, dùng một tay vặn chặt chốt cửa: "Em đi rồi anh vĩnh viễn đừng mong có thể gặp lại em, em sẽ không nhớ đến anh, cũng sẽ không đợi anh nữa, em sẽ kết bạn với rất nhiều người, anh đừng bao giờ nghĩ có thể quay lại với em, em sẽ không coi anh như anh trai, em cũng tuyệt đối không làm em trai của anh nữa, từ nay về sau anh cũng đừng mong có thể quan tâm đến em."
Cậu lạnh lùng, cứng rắn, ngoài mạnh trong yếu. Tất cả ngây thơ và may mắn của cậu đều đã bị đối phương phá nát, tất cả cầu xin của cậu đối phương đều thờ ơ, chỉ còn lại lời đe dọa thảm hại đáng thương này.
Trong hành lang vô cùng yên tĩnh. Hào môn nơi đâu không có chuyện bẩn thỉu? Chủ đầu tư nơi này chắc hẳn rất có lòng nhân từ, thương xót nhân loại, mỗi tầng là một hộ, cách âm tuyệt đối, riêng tư tuyệt đối, cho dù thế giới bị xé rách đến mức đang trên đà sụp đổ cũng không cần lo lắng bị người ngoài nhòm ngó.
Diệp Cẩn dùng sức nuốt xuống một hơi, rón rén đến gần Diệp Khai: "Bảo Bảo, chúng ta về nhà có được không?"
Đến ánh mắt cô cũng không dám dùng sức, chỉ sợ rằng quá ngay thẳng sẽ nhìn thấu sự yếu ớt dễ dàng sụp đổ này.
Diệp Khai cúi đầu, mắt điếc tai ngơ.
"Em sẽ gặp gỡ những người khác, sẽ nắm tay, ôm hôn, lên giường với người khác, em sẽ nhớ kỹ ngày sinh nhật của người khác, sẽ hát mừng sinh nhật cho người khác, em sẽ cùng một ai đó đi ngắm biển, đi trượt tuyết, em sẽ dẫn người đó đến Vancouver gặp bà ngoại, em sẽ kể cho người đó nghe hết thảy những chuyện khi em còn bé, làm trò chọc cho người đó vui cười, em sẽ thích thanh âm của người đó khi anh ấy gọi em là Bảo Bảo. . ." Giọng nói dần bất lực, lại không biết một cỗ lệ khí từ đâu tới, Diệp Khai bỗng nhiên đạp vào cửa một cái.
Cửa mở.
Trần Hựu Hàm không thay quần áo, thậm chí còn chưa thay dép đi trong nhà, như thể trong bao nhiêu phút trôi qua sau khi hắn bước vào nhà, hắn chưa từng làm gì cả, chỉ là châm lên một điếu thuốc mà thôi.
Diệp Khai khịt mũi, hốc mắt nóng rực, chóp mũi cũng đỏ bừng, mỗi một lần chớp mắt nước mắt lại chảy xuống. Đôi mắt cậu đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào hắn mà tiếp tục hăm doạ ầm ĩ: "Chờ khi anh kết hôn em sẽ đưa bạn trai em tới gặp anh, anh ấy hỏi anh là ai, em cũng sẽ chỉ nói rằng anh là bạn của chị em, còn lại anh chẳng là ai hết, anh sẽ không để lại bất cứ dấu vết nào trong sinh mệnh của em. Em sẽ đón lấy bó hoa cưới của vợ anh, em còn sẽ chúc hai người bách niên hảo hợp, em sẽ -- "
"Sao cũng được." Trần Hựu Hàm ngắt lời cậu.
Đến ngay cả huyết sắc được mang tới trên mặt do dùng lực khóc lớn cũng biến sạch trên mặt Diệp Khai. Cậu há to miệng, ngay cả một âm tiết cũng không thể phát ra.
"Tiểu Khai," Trần Hựu Hàm một tay giữ khung cửa, điềm tĩnh nói: "Chúc em hạnh phúc, mãi mãi hạnh phúc."
Diệp Cẩn biến sắc, nhìn thấy lòng bàn tay trái của Trần Hựu Hàm đang nắm chặt lấy điếu thuốc còn đang cháy.
Cô hít sâu một hơi, quay đầu sang chỗ khác không muốn nhìn nữa.
Lông mày Trần Hựu Hàm chỉ hơi cau lại một chút, hầu kết lăn lăn. Cuối cùng -- cuối cùng hắn giơ tay lên, rất nhẹ rất nhẹ vén đi lọn tóc ướt đẫm của Diệp Khai, mỉm cười nói: "Khai của Diệp Khai, là khai tâm*." (*vui vẻ)
"Ngày đầu tiên đi nhà trẻ, em đã giới thiệu bản thân với các bạn như thế nào?"
"Mình là Diệp Khai, Khai của Khai Tâm.
Đầu mẩu thuốc màu trắng bị bóp nát rơi xuống đất, tàn thuốc màu đỏ đã biến mất. Hắn thu tay lại, ngón tay co quắp, cuối cùng khàn giọng nói: "Em về đi, không có ai ép buộc anh hết, cũng không có ai lừa dối em, em hãy sống cho thật tốt."
Diệp Cẩn ôm cánh tay, cả người lạnh lẽo, cứng rắn nghiêng người đứng một bên, chỉ là một tay đang tự che miệng lại.
Trên khuôn mặt Diệp Khai ướt đẫm mồ hồi, những sợi tóc lưa thưa ở thái dương và trán đều đã ướt sũng ép chặt vào làn da trắng nõn. Đôi mắt đen láy sợ hãi mà nhìn Trần Hựu Hàm, bên trong tất cả đều là cầu khẩn và tuyệt vọng đã vỡ tan. Cậu nghe thấy hắn nói, cậu cũng muốn nói gì đó, có lời gì đó nhất định muốn chui ra từ lồng ngực mà thốt ra --
-- không phải, không phải như vậy, em không muốn nghe anh nói những lời này, em không muốn lời chúc phúc chết tiệt của anh! Anh giữ em lại đi, giữ em lại đi mà, chỉ cần anh nói một chữ thôi em sẽ tha thứ cho anh ngay! Tất cả mọi chuyện đều tha thứ cho anh!
. . . Nhưng tại sao cậu lại không thể nói ra được?
Mồ hôi chảy càng lúc càng nhiều, trên khuôn mặt tái nhợt của Diệp Khai tràn đầy sợ hãi hoảng hốt, càng sốt ruột lại càng không nói lên lời, chỉ có thể dùng sức mở to mắt mà níu một góc áo hắn lại, vừa chớp mắt vừa lắc đầu theo bản năng.
Đồng tử co lại, cậu nghĩ đến gì đó, liền hung hăng cắn mạnh đầu lưỡi một cái, mùi máu tanh nồng nặc dâng lên khắp khoang miệng. Cậu lại đầy hi vọng há miệng lần nữa -- ngoại trừ tiếng nghẹn ngào vỡ vụn, thì chẳng có bất cứ lời nào.
Như là người câm.
Không có ai nhận ra sự bất thường của cậu.
Cậu nhìn qua chỉ như là khóc đến không nói lên lời nữa.
Diệp Cẩn rốt cục cũng không chịu được nữa, cô ngẩng đầu lên hít một hơi thật sâu rồi ấn nút thang máy như muốn chạy trốn. Thang máy đi lên từ lầu một, cô nắm tay Diệp Khai. 10, 13, 17, 20. . . 23, 25 -- Diệp Khai quay đầu, trong mắt cậu ngập tràn là nước mắt, không còn nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì, không nhìn rõ ánh mắt cuối cùng mà Trần Hựu Hàm nhìn cậu, không nhìn thấy nụ cười cuối cùng mà Trần Hựu Hàm dành cho mình.
Có tiếng "Đinh" vang lên, Diệp Khai vừa khóc vừa lắc đầu, Diệp Cẩn dùng hết sức lực nửa ôm nửa đẩy cậu vào trong thang máy -- từ trước đến nay Diệp Khai đã từng giải quyết giúp Trần Hựu Hàm bao nhiêu lần chia tay khó chịu, đã nhìn thấu biết bao sự níu kéo cuồng loạn thảm hại, cậu rất thông minh, từ trước đến nay đều rất thông minh, vậy mà cuối cùng vẫn làm ra loại chuyện chẳng khác gì đâm đầu vào tường như thế này.
Cửa thang máy đóng lại, thế giới rơi xuống nhanh quá, Diệp Khai choáng váng đầu óc, rốt cục cũng òa khóc.
Bàn tay đang cầm vô lăng của Diệp Cẩn không khỏi run lên, cô rốt cuộc cũng không chịu được nữa, vội vàng lấy trong túi ra một điếu thuốc rồi bắt đầu hút. Cô cứ nghĩ Diệp Khai sẽ hỏi, nhưng cậu không hề nói một lời. Mùi nicotine tràn ngập khắp không gian, Diệp Cẩn quyết định tự giải thích: "Chị rất ít khi hút, em đừng học theo."
Diệp Khai cười một tiếng, nhắm mắt lại.
Diệp Cẩn hạ cửa kính xe xuống, cơn gió mát mẻ của mùa hè tràn vào, cô thuần thục phủi rơi tàn thuốc, cam chịu nói: "Chị giới thiệu minh tinh cho em có được không? Vừa đẹp lại còn ân cần, sạch sẽ." Có lẽ chính cô cũng tự cảm thấy câu nói này của mình hoang đường đến nực cười, không đợi Diệp Khai kịp nói gì thì đã tự mình trào phúng cười một tiếng, thấp giọng nói: "Xin lỗi."
Diệp Khai vẫn không nói lời nào.
Diệp Cẩn tưởng rằng cậu vẫn còn đang khóc, vì vậy cô vươn một tay ra nắm lấy cổ tay cậu. Diệp Khai yên lặng hai giây, bình tĩnh rút tay ra. Diệp Cẩn thở ra một hơi thuốc: "Em mắng chị đi, tất cả đều là lỗi tại chị, chị không phải là vì muốn tốt cho em, chỉ là chị tự mình ích kỷ, chị sợ hai người sẽ khiến ông nội tức chết, chị sợ nhà mình vì chuyện em comeout mà quậy đến long trời lở đất, chị sợ em sẽ vì Trần Hựu Hàm mà không cần người nhà nữa. Chị là người chị ích kỷ nhất, đáng chết nhất trên đời này." Mắt Diệp Cẩn đỏ ngầu, nhưng giọng điệu thì lạnh lẽo cứng rắn: "Em cứ mắng chửi chị đi."
Cho dù cô có cầu xin như thế, Diệp Khai cũng vẫn là khinh thường không thèm nói thêm một lời nào với cô.
Rốt cục cô chỉ cười một tiếng: "Tốt thôi, em không muốn nói chuyện với chị, tất cả đều do chị gieo gió gặt bão."
Xe chạy đến đường Tư Nguyên, trong bầu trời đêm tràn ngập hương hoa. Cù Gia đứng chờ ở cổng, nhìn thấy đèn xe của Diệp Cẩn vụt sáng qua ngã tư cuối cùng, bà vội vàng ra lệnh cho người làm đi hâm nóng lại thuốc bổ cùng với xả nước vào bồn tắm.
Diệp Khai xuống xe, lửa giận của Cù Gia đột nhiên biến mất. Chuyện gì đã xảy ra với con trai của bà vậy? Trong đôi mắt đen láy của con trai bà đã không còn nhìn thấy bất kỳ tia sáng hay là thần thái nào, chỉ có sự trầm mặc lặng lẽ. Cả người cậu nhợt nhạt thiếu sức sống, tinh thần thì sa sút, tràn đầy cảm giác ốm yếu đến mất hết sức lực, như thể chỉ một giây sau thôi là cậu sẽ ngã xuống.
Cù Gia nắm lấy cánh tay gầy gò của cậu, không nói ra được bất kỳ lời tàn nhẫn nặng nề nào, chỉ như cọp giấy mà nhẹ nhàng nhéo cậu một cái: "Không có lần sau!"
Diệp Khai cười cười với bà.
Là nụ cười quen thuộc nhất với bà, cậu nhếch môi, đôi mắt hơi rũ xuống.
Bà nhẹ nhàng thở ra trong lòng.
Hết thảy mọi thứ đều tiến hành một cách bài bản trong yên lặng. Cù Gia cho người đo nhiệt độ, nghe nhịp tim, kiểm