Chương 67:
Ninh Thị có nhiều nơi hay ho để uống rượu, nhưng cũng không thể sánh được với Lạc Châu. Đây là một mảnh đảo nhỏ ở giữa lòng sông Tây Giang, nối với bờ bằng một bờ kè đá trắng tinh. Ngoài con đường mòn quanh đảo còn có hơn 30 quán bar lớn nhỏ rất náo nhiệt, đối diện chính là trung tâm thành phố phồn hoa không dứt, cả khung cảnh lẫn bầu không khí đều là hạng nhất, tụ hội, săn diễm, hẹn hò, giải sầu đều sẽ chọn ở đây. Đây là lần đầu tiên Lucas đến Ninh Thành, cũng là lần đầu tiên hẹn Diệp Khai đi uống vào buổi tối, hắn cẩn thận lựa chọn một quán bar có phong cách rừng rậm do người Anh mở, quán này có một khu vườn ngoài trời rộng lớn đối diện với đường cái.
Nhìn thấy Diệp Khai đang đi về phía mình từ xa, thật khó để hắn không động tâm.
Diệp Khai là kiểu người luôn nổi bật trong mọi tình huống. Họ gặp nhau lần đầu tiên trên dãy núi Alps, hắn đã bị thu hút bởi màn trượt tuyết phóng khoáng của cậu, như ma xui quỷ khiến mà trượt theo bóng lưng cậu ba lần, rốt cục một lần một lần đi lên cáp treo, hắn lớn gan ngồi xuống bên cạnh cậu, Diệp Khai đẩy kính râm xuống, kéo chiếc khăn ma thuật che gần hết khuôn mặt xuống, cười như không cười mà hỏi hắn bằng tiếng Anh: "Anh còn muốn đi theo tôi bao lâu nữa?"
Trong nháy mắt đó, Lucas lần đầu tiên cảm thấy bị sét đánh trong suốt cuộc đời 32 năm qua của mình. Không sai, hắn đã nhất kiến chúng tình với cậu.
Một tuần trên dãy núi Alps là phần ký ức lãng mạn và sâu sắc nhất trong sự nghiệp trượt tuyết của Lucas, nó thậm chí còn đáng nhớ hơn cả việc hắn đã lao qua những ngọn núi với tốc độ 60 km/h.
Khách quan mà nói, hắn ta cũng chẳng phải kiểu người chưa nhìn thấy sự đời gì, hắn tốt nghiệp Cambridge, sinh ra ở Phố Wall và leo lên đỉnh cao sự nghiệp ở tuổi 30. Những người muốn leo lên giường hắn chưa bao giờ ngừng nghỉ, hắn cũng nửa thật nửa giả chơi đùa nhiều năm qua, nhưng những nam nữ xinh đẹp kia, tất cả đều không sánh bằng sự kinh diễm mà Diệp Khai mang lại cho hắn lúc cậu cởi bỏ chiếc khăn che mặt của mình.
Theo như kế hoạch của hắn, trong một tuần ở Megeve - Pháp, hắn đã có thể nắm lấy Diệp Khai trong lòng bàn tay -- ngủ đủ rồi thì chia tay, trong tương lai một năm tới thỉnh thoảng sẽ hồi tưởng lại dư vị của cuộc tình này, rồi dần dần quên đi Diệp Khai trong quãng thời gian săn diễm dài dằng dặc kế tiếp.
Hắn không ngờ hắn, đã hơn một năm rồi, hắn không chỉ chưa bắt được đối phương vào lòng tay tay mà thậm chí còn không có đủ lòng tin để hẹn đối phương đi uống một chén.
Diệp Khai trực tiếp tới từ buổi tiệc, quần áo vẫn chưa kịp thay. Dù sao thì bộ lễ phục này cũng quá long trọng, cậu cởϊ áσ khoác khoác lên vai, cà vạt cởi ra, cúc áo cũng cởi ra chừng ba khuy, một đường đi tới như được tắm trong ánh đèn neon, trên người cậu có một loại khí độ ung dung rất đặc biệt. Ánh mắt Lucas nhìn cậu dù có say đắm đến mức nào cũng không thể khiến cho cậu có bất cứ sự câu nệ nào, cậu giống như là không biết đỏ mặt, cũng sẽ không thấy bất an đối với khát vọng mà người khác nảy sinh đối với mình. Là minh tinh trời sinh.
Lucas đã uống hết nửa chai bia thủ công, lúc nhìn thấy Diệp Khai, hắn lịch lãm đứng lên đón trước mấy bước, "Anh cứ đinh ninh rằng em sẽ không đồng ý."
Diệp Khai cười cười: "Em nên cảm ơn anh vì đã giúp em giải thoát khỏi bữa tiệc nhàm chán kia."
Lucas kéo ghế cho cậu: "Đến khi nào thì em mới thôi không khách sáo với anh nữa đây?"
Lần đầu tiên gặp Diệp Khai hắn đã nhớ được loại rượu yêu thích của cậu -- Lost coast, bờ biển lạc lối, độ cồn IPA tinh chất gấp 3 lần, đặc điểm mãnh liệt nhất chính là đắng, cực kỳ cực kỳ đắng. Sau khi vị đắng bùng lên, mới có thể từ từ cảm nhận được vị ngọt. Lần đầu tiên thử loại rượu này hắn đã bị đắng đến mức mặt mũi cau lại, chẳng còn mặt mũi nào trước mặt Diệp Khai.
Nhân viên phục đi đến với nửa tá rượu, nhanh nhẹn giúp bọn họ khui nắp.
"Anh đã gọi điện để xác nhận quán của họ có Lost coast hay không, may mà tìm được chỗ này."
Ngón tay Diệp Khai gõ nhẹ trên mặt bàn, uyển chuyển mà biểu thị cảm ơn: "Nhọc lòng anh rồi, thật ra thì không đến mức không phải nó thì không được."
Vừa mới mở chai ra, mùi hương của lá thông, cam quýt và bông bia đã mãnh liệt mà trào lên, trong bóng đêm, Diệp Khai ngước mắt lên, thì ra Hoàng Thiên nằm chéo phía đối diện. Cả giới gay của Ninh Thị đều coi chỗ kia như thánh địa để hẹn cɦịƈɦ, trước kia Trần Hựu Hàm từng nói rất ghét việc vẫn luôn yêu một người, hai năm này hắn chắc hẳn đã đến đó không ít lần. Cậu bình tĩnh thu ánh mắt lại, cảm xúc nơi đáy mắt càng sâu xa thêm mấy phần.
Lucas nhìn hết vào trong mắt, trượt cái bật lửa tới chỗ cậu: "Hãy nhìn anh một cái đi nào."
Diệp Khai châm thuốc, lẳng lặng nhìn hắn trong làn khói thuốc.
"Leslie, anh cũng đâu có tệ." Hắn cười cười. Hắn có đôi lông mày dài và hẹp, mí mắt một mí mỏng, khuôn mặt không có gì xuất sắc, nhưng cao mà gầy, trong khí chất có một loại vẻ đẹp mong manh xa cách.
Diệp Khai phẩy rơi tàn thuốc, đôi mắt đen láy vô cùng trầm mặc, mãi lâu sau, cậu mới lễ phép mà cong môi, "Em biết mà."
Lucas nhướng mày, rất khéo léo mà hóa giải sự lúng túng: "Anh đã được điều chuyển đến Trung Quốc, ba năm tới đều sẽ base ở Ninh Thị, bay đến Bắc Kinh cũng không mất đến 4 tiếng đồng hồ, nếu em đồng ý, mỗi tuần anh đều có thể vì em mà vượt qua ngàn dặm."
Diệp Khai rốt cục không nhịn được mà cúi đầu cười cười: "Tiếng Trung của anh thật sự đã tiến bộ rất nhanh."
Đêm nay Diệp Khai vô cùng dễ nói chuyện.
Lucas thấy cậu cũng không chán ghét, liền kéo ghế về phía cậu. Tư thế ngồi của hai người thay đổi một cách vi diệu, gần như là sát bên sát bên vai. Hắn giơ chai rượu lên, cụng chai với cậu: "Hơn một năm rồi, đầu năm nay người có thể kiên nhẫn theo đuổi giống như anh không có nhiều lắm đâu."
Diệp Khai nghĩ nghĩ: "Không phải vấn đề ở chỗ anh." Cậu thở ra một hơi thuốc: "Là do em, em vẫn không xác định được liệu mình có thích người cùng giới hay không."
"Không phải em -- "
"Người đó thì khác." Diệp Khai mím môi tự giễu, "Tình yêu duy nhất mà em từng trải qua không phải yêu đồng giới hay khác giới, em chỉ là yêu người đó mà thôi."
Một cấu trúc câu như thế này là quá phức tạp đối với Lucas. Hắn suy nghĩ một chút, đặt một tay lên thành ghế Diệp Khai, nghiêng đầu, bờ môi gần như đặt lên trên tai cậu, thấp giọng nói: "Anh có thể giúp em thử xem sao." Vậy cũng tốt, Diệp Khai thầm đáp trong lòng, uống xong hai bình rượu, nếu như cậu cảm thấy say thì sẽ thử xem sao. Nếu như vẫn còn tỉnh, vậy đành chờ thêm một chút.
Trời đã về khuya, ánh đèn trong tòa nhà xa xa kia dần tắt, chỉ có người đến Lạc Châu càng ngày càng nhiều. Buổi biểu diễn của ban nhạc đang đến đoạn cao trào, trên mái hiên trắng hướng ra đường, ánh đèn nhấp nháy, gió thổi qua cánh rừng hương thảo, phảng phất mùi lá chanh và Rosemary. Tiếng nói chuyện càng lúc càng thấp xuống, tần suất trò chuyện cũng giảm dần, khoảnh khắc im lặng càng nổi bật hơn bao giờ hết trong nhịp trống trầm bổng, luân phiên dâng lên cùng với sương đêm ven sông mùa hạ, mơ hồ cuốn theo từng hơi thở và ánh mắt nóng bỏng.
Lucas nắm lấy tay Diệp Khai: "Leslie, để anh xem đường tình duyên cho em nhé."
Diệp Khai cười tủm tỉm, đưa tay lên chống má, ánh mắt nhất thời trở nên mơ hồ: "Anh quê mùa quá đấy."
"Em nhìn xem, nó bị cắt ngang ở giữa." Lucas nói nửa thật nửa đùa, khẽ thở dài một tiếng, "Nhân sinh rất dài, quá khứ có khắc cốt ghi tâm thế nào thì cắt rồi rồi chính là cắt rồi, đằng sau mới là thật, là đúng đắn."
Diệp Khai cụp mắt, nhìn những đường nét trên lòng bàn tay mình. Cậu không phân biệt được cái nào là tình yêu, cái nào là sinh mệnh, cái nào thì lại là đường sự nghiệp. Men rượu đã làm tê liệt suy nghĩ của cậu, Lucas nói như vậy, có lẽ đó chính là ý trời.
Lucas là người Vancouver. Họ gặp nhau ở Pháp, rồi gặp lại nhau một lần nữa trên chuyến bay thẳng đến Vancouver, quả thực cũng coi là có duyên. Họ có cùng sở thích, tính cách cũng phù hợp, thậm chí ngay cả nhà của hắn cũng chỉ cách nhà bà