Chương 6: Ngất, Vui Đùa. . .
Lần này mua đồ, trừ giúp Kỷ Thiên Hàng mua các loại đồ dùng trên giường, Tiểu Huệ còn mua cho chính mình một tấm thảm luyện múa, trải trên sàn nhà, trực tiếp có thể làm các loại động tác hình thể. Chủ ý của Tiểu Huệ ở thời điểm mất ngủ là chơi đùa giải trí, chỉ là không ngờ vừa mới về nhà chưa được bao lâu cũng không có đất dụng võ.
Ngồi khoanh chân ở trên tấm thảm, Tiểu Huệ có chút không có trạng thái ở đây, trong đầu đều lần lượt quanh quẩn tiếng nói của người khác "Chúng tôi thích hợp ở chung một chỗ", hiệu quả này giống như một đoạn ghi âm tuần hoàn phát ra hình, nói như thế nào đây, lời này thật ra thì rất ác cảm, hai người ở chung một chỗ có thể thích hợp sao? Chỉ sợ cũng chỉ giống như Kỷ Thiên Hàng, đùa bỡn tình cảm cô nương, người đàn ông cặn bã có thể mở miệng nói thế. Mà Tiểu Huệ rốt cuộc là rối rắm cái gì, cô nghiêm túc nghĩ lại, suy tính các loại nhân tố, đương nhiên cũng bao gồm kết luận rất lừa bịp, nói thí dụ như mình yêu Kỷ Thiên Hàng, cho nên có phản ứng lớn như vậy đối với anh.
Tiểu Huệ “phi” một tiếng, bác bỏ ý nghĩ này: nếu như thực sự yêu người đàn ông thúi này, tám trăm năm trước đã cùng anh lăn lộn trên giường rồi, còn có thể lưu lạc tới bây giờ à, hiện tại hai người cứ hễ gặp mặt liền cãi nhau? Nói cho cùng, cô chính là cảm thấy mình bị Kỷ Thiên Hàng vô cùng nhàm chán sắp xếp vào bẫy, anh đang trả thù cô tối hôm qua hại anh ngủ dưới đất.
Nghĩ tới đây, Tiểu Huệ quả quyết đứng dậy, đứng ở thư phòng, a a a,… không đúng, bây giờ là phòng của Kỷ Thiên Hàng. Cô tựa bên cánh cửa, chính nghĩa nói: "Này, Kỷ Thiên Hàng, anh xong chưa, tôi cùng anh nói chuyện mấy câu."
Kỷ Thiên Hàng đang hăng hái chiến đấu với cái chăn đơn, chậm rãi xoay người lại, trên mặt mang nụ cười kinh điển: "Được, em có muốn ngồi cùng không? Cái giường này thật sự rất thoải mái."
Một tay Tiểu Huệ đẩy cửa ra, khí thế mười phần: "Không cần, tôi thích hai ta chiều cao đối lập như bây giờ." Sự thật chứng minh, một người đàn ông coi như trường Phá Thiên, cao như Diêu Minh vậy, cậu ấy ngồi xuống còn thấp hơn một đoạn so với phái nữ.
Cái góc độ nhìn từ trên cao xuống này, Tiểu Huệ hắng giọng, nói: "Mặc dù tôi rất không muốn đánh giá gì về tác phong sinh hoạt của người đàn ông thúi, nhưng mà tôi lại vẫn muốn nói một câu, đại ca, ngàn vạn lần muốn tìm mục tiêu chính xác, có cô nương là anh không chơi nổi, cô nương đây, không kém cạnh, anh có năng lực thì thử khiêu chiến xem."
Kỷ Thiên Hàng vẫn mỉm cười như cũ, giống như anh rất ít khi không cười, dĩ nhiên lần này anh cười có khí phách, cảm giác xem thường: "Quá thâm ảo rồi, tôi cũng cần phiên dịch văn hiện đại."
Tiểu Huệ quơ lấy một quyển sách trong tay hướng đỉnh đầu Kỷ Thiên Hàng ném qua, kết quả anh quay đầu đi, tránh thoát. Đồng thời kêu rên: "Này, Giang tiểu thư, tính cách bạo lực này của em lúc nào thì có thể thay đổi vậy."
Tiểu Huệ cười giả dối: "Biến, chỉ cần anh là người đầu gỗ, anh hơi lượn quanh một chỗ ngoặt thì anh lại không hiểu, không biết anh tốt nghiệp thế nào. Được, cô nương đây đã nói rõ ràng, trước đó không phải anh nói hai ta thích hợp ở một chỗ sao? CMN, anh quá đáng đánh đòn rồi, có biết lời này ở trong lòng tôi tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng không? Vừa nghĩ tới tôi đã từng là đối tượng bị ý dâm của anh độc hại, cả người tôi liền sợ hãi, tại sao vậy!"
Kỷ Thiên Hàng nghiêng đầu sang chỗ khác cười trộm, sau đó quay mặt lại, chân thành nhìn Tiểu Huệ, để cho cô nói tiếp.
Tiểu Huệ trừng mắt liếc anh một cái: "Hôm nay nếu anh là con tôi, tôi nhất định sẽ xách lỗ tai anh nói rõ chuyện tình cảm này với anh, cũng lớn tuổi như vậy rồi, còn làm bộ dáng cà lơ phất phơ . . . . . ."
Cô còn chưa nói hết, rốt cuộc Kỷ Thiên Hàng nhịn không được bật cười: "Giang cô nương, không ngờ tôi nói đùa một câu làm cho tâm linh còn nhỏ của em thương tổn không cách nào phai mờ được, được rồi, tôi đầu hàng, tôi nhận sai, tôi sẵn lòng vì thế mà ký kết tất cả hiệp ước không bình đẳng, chỉ cần em đừng làm nữ Đường Tăng hiện đại nữa, được không? Tôi thừa nhận, tôi chính là yêu nghiệt trộm tâm, trộm đi trái tim của vô số đồng bào phái nữ, nhưng mà, cầu xin đại sư không cần độ hóa tôi, bởi vì tôi hồ đồ ngu xuẩn không linh nghiệm bằng Tôn hầu tử."
Tiểu Huệ ra hiệu: "OK." Sau đó xoay người rời đi, cô cũng không phải là mẹ Kỷ Thiên Hàng, CMN, không có nghĩa vụ giáo dục anh. Dĩ nhiên Kỷ Thiên Hàng cũng không có cơ hội tiếp nhận giáo dục của lão mẹ, bởi vì mẹ cậu ấy mấy năm trước đã không còn. Có lời đồn đãi nói mẹ anh tự sát, nhưng Kỷ Thiên Hàng, tiểu tử này đối với chuyện này chưa bao giờ để ý qua, cho dù ngày đó, thời điểm nghe được mẹ anh không có tin tức, anh còn lấn ná ở nhà Tiểu Huệ cùng cô cãi vã.
Dù Tiểu Huệ muốn đem anh nghĩ thành "Đem bi thương chôn ở trong lòng không để cho người ta thấy" cái loại người này…, nhưng sau đó Kỷ Thiên Hàng vẫn như cũ làm theo ý mình, bộ dáng lãng tử, để cho Tiểu Huệ im lặng thăm hỏi.
Quả Táo trở lại liền chui vào phòng của Kỷ Thiên Hàng, nói cho oai là đi thăm. Ở trong phòng khách, Tiểu Huệ mắt hướng lên trời than: trời mới biết có phải hai người ở trong phòng tiến hành chuyện tình cấm trẻ nhỏ hay không. Khụ khụ, dĩ nhiên, đây là tâm cô còn tồn tại oán niệm đối với Kỷ Thiên Hàng thời điểm sinh ra ý tưởng hung ác, chẳng qua là ý nghĩ này cũng bôi nhọ Quả Táo Quân vô tội mà thôi.
Trong phòng, Quả Táo Quân ngắn ngủi nói "A, gian phòng rất tốt, rất rộng rãi, rất sáng ngời" mới bắt đầu dùng vài từ ngữ mơ hồ này, bỏ qua nó, cậu ấy tiến vào chính đề. Cậu ấy móc ra mấy tờ quảng cáo quay chụp để so sánh, chỉ vào động tác của người mẫu ở phía trên bức ảnh, kiên nhẫn giải thích: "Đơn giản mà nói, anh phải chụp mấy cái ngoại cảnh như thế này, còn có ở trong phòng chụp ảnh chụp mấy nội cảnh, anh yên tâm, động tác gì gì đó thì nhiếp ảnh gia sẽ dạy anh, anh chỉ cần tự mình trình diện thì mọi sự làm xong."
Ánh mắt Kỷ Thiên Hàng tập trung ở một tấm trong đó, chỉ thấy phía trên, một người đàn ông toàn từ trên xuống dưới chỉ mặc một cái quần lót, hơn nữa độ cao của cái quần này chỉ đủ để che đậy bộ