Hai anh chàng bị bỏ lại trên bàn hai mặt nhìn nhau, cùng lúc bị hai cô gái bỏ rơi thật đúng là có phần đồng bệnh tương liên. Nhìn phía đối diện thấy sự bất đắc dĩ và ai oán trong mắt đối phương, đều không nhịn được bật cười ha hả.
Đợi đến khi Trần Mặc và Lương Sơ Lam một trước một sau xuất hiện ở quán ăn, hai anh chàng kia hoàn toàn tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra, đã giải quyết gọn gàng hết số đồ ăn còn lại, thậm chí uống rượu vui vẻ, tán gẫu hăng say. Nhìn thấy hai người trở về liền thức thời không hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ tiếp tục làm sinh động bầu không khí.
Lời thổ lộ đầy thâm tình hao phí tinh lực quá lớn của hai người, tuy không có được đáp án, nhưng cũng không khiến tình hình trở nên căng thẳng.
Hai cô gái cực kỳ thống nhất im lặng, một người thật cẩn thận ăn, một người lại vẫn hung tợn trừng mắt với hai cái tay "nhiệt tình" của Cảnh Đằng, khiến người kia cũng không dám quá thân mật với Lương Sơ Lam.
Loại trói buộc này không hề mang đến chút phản cảm, ngược lại như dòng nước xuân rót vào cõi lòng vốn như nước lặng của Lương Sơ Lam, khiến nó bắt đầu nổi sóng. Thì ra bị người ta quản sẽ có cảm giác kỳ lạ như thế.
Sau ngày đó, Trần Mặc cũng không ép Lương Sơ Lam lập tức đưa ra câu trả lời, nàng không né tránh sự quan tâm của cô, không chạy trốn cô mà nói đã là phần thưởng lớn lao rồi. Có câu nói thế này, chỉ cần có công mài sắt, ắt có ngày nên kim.
Trần Mặc đã chuẩn bị tốt để trường chinh kháng chiến, ai bảo Lương Sơ Lam là một ngọn núi băng ngàn năm không tan kia chứ. Chẳng qua, cho dù như thế cô cũng không có cách nào thoải mái. Ai lại thích tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục để đổi lấy một khoảnh khắc vui vẻ đây?
Về phần Hạ Đông Noãn, Trần Mặc cảm thấy có lỗi vô cùng, không thể tránh được cần cắt da cắt thịt hy sinh một chút.
Hạ Đông Noãn không có cốt khí đi tự thú với Y Vận Hàm trước, vốn tưởng sẽ bị hung hăng mắng một trận, lại chỉ nhận được một câu "Oh" ôn hoà. Không vui vẻ cũng không phẫn nộ, khiến Hạ Đông Noãn từng hoài nghi mấy ngày nay Y Vận Hàm đang luyện thần công "mặt than" của Tiểu Long Nữ.
Hai tiếng trợ lý không chấm dứt, Hạ Đông Noãn vẫn ngày ngày chạm mặt nguỵ thục nữ cố ý thu liễm hơi thở yêu nghiệt kia, sau đó ngày ngày lại bị thứ khoảng cách khiến người ta hít thở không thông làm cho tức chết, năng lực đề kháng đả kích của trái tim không ngừng được thăng cấp.
Bất quá, ở bên nhau một thời gian sự tình sẽ luôn có cơ hội thay đổi, chỉ là phải xem bạn nắm chắc thế nào.
Lúc hiệu trưởng Mã vác cái bụng to như bụng bầu một tháng rảo bước vào văn phòng Lương Sơ Lam, thật sợ ông ta ngày nào đó sẽ sinh một đứa bé, khiêu chiến nan đề mang tính lịch sử "đàn ông có thể sinh con" mà y học khó có thể giải quyết.
"Giáo sư Lương à, có bận không? Ồ, em Hạ Đông Noãn cũng ở đây à!"
"Thầy Mã, thầy gọi em là Trần Mặc được rồi, đây là...nhũ danh của em, đúng là nhũ danh."
"À ha ha, còn có nhũ danh, thú vị thật."
"Có chuyện gì không thầy Mã?" Lương Sơ Lam vội vàng ngắt lời cuộc đối thoại của hai người, tức giận trừng mắt lườm Trần Mặc một cái, Trần Mặc thè lưỡi, biết điều im miệng.
"À à, cũng không có việc lớn gì, chỉ muốn giao cho cô nhiệm vụ đi công tác thôi." Thịt béo trên mặt hiệu trưởng Mã run lên, bình tĩnh nói ra lời khiến hai người không thể bình tĩnh.
"Đi công tác?!"
"Đi công tác?!"
Trần Mặc và Lương Sơ Lam đồng thanh kêu, chỉ là phản ứng của Trần Mặc khoa trương hơn của Lương Sơ Lam.
Lương Sơ Lam thực buồn bực, cho tới giờ trường chưa từng cử nàng đi công tác, nàng xã giao không tốt, cho nên mấy chuyện như đi công tác nếu làm không tốt sẽ bị huỷ trên tay nàng, lãnh đạo hơn phân nửa cũng sẽ chọn mấy giáo sư ăn nói khéo léo đi, sao lần này lại đột nhiên chọn nàng. Chẳng qua, nhiệm vụ của trường, Lương Sơ Lam chuẩn bị đành bụng làm dạ chịu chấp chận, huống chi còn có thể trốn Trần Mặc mấy ngày.
Về phần Trần Mặc kinh ngạc là vì lo Lương Sơ Lam đi rồi mình sẽ thường tương tư khổ sở, khó có thể giải nỗi đau tương tư. Vốn cứ nghĩ Lương Sơ Lam không thoát được lòng bàn tay của mình chứ.
"Ha ha, đừng kinh ngạc thế chứ! Cô là giáo sư nòng cốt của học viện, hơn nữa lại là người đứng đầu trong công tác giảng dạy nên đương nhiên sẽ bị yêu cầu tham dự một vài hoạt động rồi." Hiệu trưởng Mã rung rung cái bụng như động đất, hoàn toàn không biết đã xảy ra thiên nhân giao chiến gì, tiếp tục ha ha cười nói.
"Thế nhiệm vụ lần này là gì?"
"Không khó không khó, chưa thể coi là nhiệm vụ, chỉ là một hội nghiên cứu và thảo luận của giáo sư và đệ tử ngành Văn học trên cả nước thôi, cử hành ở đảo Hải Nam, rất long trọng, mấy trường cao đẳng và đại học trên cả nước đều cử giáo sư đến tham gia."
"Khi nào thì đi?"
"Tối thứ sáu, vì có sinh viên tham gia, lo chậm trễ chương trình học cho nên bố trí hành trình năm ngày bốn đêm, chọn thời gian ít trễ nải chuyện học nhất."
"Tốt. Tôi không thành vấn đề."
"Ừ, vậy được, về giấy xin nghỉ rồi đi lại tôi đã đóng dấu cho cô, giáo sư Lương cứ yên trí hưởng thụ phong tình của đảo Hải Nam đi, còn có hải sản và hoa quả mỹ vị nữ, ha ha, nếu có thể mang về một ít thì tốt, ha ha!"
Hiệu trưởng Mã nhớ thương đủ món ăn ngon hận mình không thể đi, chẳng qua xuất phát từ việc cân nhắc tới thể hình của mình và việc mẫu dạ xoa trong nhà hay gây sự với các loại hoa dại ven đường, cho nên chuyện tốt này hiệu trưởng Mã cũng chỉ có thể chắp tay dâng cho người ta.
Trần Mặc chu miệng ngồi một bên, trong lòng lại lạnh lẽo, vừa mới nói toạc ra hết tình cảm, còn chưa kịp đổ thuốc liều cao kế tiếp vào mà, giờ làm thế nào đây? Đúng lúc cô buồn bực, hiệu trưởng Mã tiếp tục chẳng thèm để tâm nói: "Phải rồi, suýt thì quên. Hội nghiên cứu và thảo luận yêu cầu mỗi trường cử một giáo sư và một sinh viên đi, tôi thấy quan hệ của hai người rất tốt, ha ha, cho nên tôi báo danh cho cả hai rồi, đến lúc đó cũng có người chiếu cố. Tôi biết chắc hẳn hai người không ngại. Ha ha."
Lời bổ sung này vừa nói xong, khiến cơ mặt và thân thể Lương Sơ Lam nhất thời cứng ngắc, lòng thầm nghĩ đây là cái gì chứ? Đi công tác với tiểu quỷ này? Tình huống này dùng câu "đưa dê vào miệng cọp" có phải chính xác nhất không nhỉ. Lương Sơ Lam đột nhiên thật ảo não tại sao hàng ngày mình rèn luyện ngữ văn tốt thế làm gì.
"Không ngại không ngại." Trần Mặc suýt nữa cao hứng nhảy dựng lên, lập tức đáp lời, khiến Lương Sơ Lam không có cơ hội từ chối.
Cô nhìn đôi mắt nhỏ