Hạ Đông Noãn cũng không biết rõ chuyện xưa của Y Vận Hàm, chỉ cảm thấy khuôn mặt của mẹ Y Vận Hàm trên tấm ảnh không hiểu sao có nét gì đó rất quen thuộc, như một người thân bên cạnh nàng, nhưng lại không biết cảm giác này đến từ đâu. Thi thoảng cũng có nghe cha mẹ nhắc tới chuyện nhà họ Y, nhưng phần lớn thời điểm cũng không nói gì nhiều, cho nên Hạ Đông Noãn chỉ biết mẹ của Y Vận Hàm đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông khi Y Vận Hàm còn nhỏ, những thông tin đó cũng chỉ dừng ở một mức rất hời hợt.
Tuy rằng Y Vận Hàm vẫn cười như yêu nghiệt, nhưng nụ cười vô lo vô nghĩ, rạng rỡ không chút phòng vệ như thế quả thật cho tới giờ nàng cũng chưa thấy qua. Có lẽ trong lòng mỗi người đều chôn sâu một bí mật, theo họ lớn lên liền mất đi khả năng để bản thân có thể thoải mái. Hạ Đông Noãn có chút chua xót, không biết vì sao, cõ lẽ nó gợi nhớ tới chuyện của mình và Y Vận Hàm, có lẽ là cảm thán Y Vận Hàm từng có một gia đình êm ấm tươi đẹp giống mình, lại có lẽ là hy vọng mình có một ngày nào đó có thể tiến vào lòng cô, để cô chủ động kể mình nghe về quá khứ của cô. Phụ nữ sẽ luôn không tự chủ được toát ra tình thương của người mẹ, cho dù người còn nhỏ như Hạ Đông Noãn đi nữa, vì thế nỗi nhớ nhung lẫn rung động rối với Y Vận Hàm trong lòng lại tăng thêm vài phần.
Thời gian trôi qua từng giây, Hạ Đông Noãn đi vòng vo mấy vòng, Y Vận Hàm còn chưa trở về, căn phòng trống rỗng làm cho nàng có chút ngẩn ngơ vô vị, trong đầu thì lại lo lắng không biết trễ vậy rồi Y Vận Hàm có đói không, có mệt không, có đôi khi ngay chính Hạ Đông Noãn cũng cảm thấy mình kỳ lạ, vì sao khi yêu một người lại trở nên giống như mẹ người ta đến vậy, hỏi han ân cần, lo lắng miếng ăn cái mặc, cằn nhằn lảm nhảm giống bà già. Nhưng hành vi này lại không thể tự khống chế, điều đó làm cho Hạ Đông Noãn hơi chút lý giải những hành động thể hiện tình cảm mà mình từng cho là rất sến, thì ra cũng chỉ là thân bất do kỷ.
Hạ Đông Noãn ngồi trên sô pha trông mòn con mắt, tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm rãi tao nhã phối với giọng hát trầm du dương truyền ra từ loa, từng đợt từng đợt kích thích thần kinh giấc ngủ của nàng, cảnh vật trước mắt dần xoay tròn, mơ hồ hẳn lên. Hạ Đông Noãn cố gắng chống đỡ một lúc, nhưng di chứng vì đã lâu không ngủ ngon khiến nàng hiện tại cực kỳ buồn ngủ, cũng không biết có phải vì sô pha này có vương khí tức của Y Vận Hàm không, làm cho nàng cảm thấy an tâm đến lạ kỳ.
Thời gian trôi đi như nhỏ giọt, Y Vận Hàm day day huyệt Thái Dương đi ra từ phòng hội nghị, mỏi mệt không thôi, ông nội đột nhiên chỉ điểm gọi tên làm cho cô không thể không trước tiên tiếp nhận tập đoàn không mấy quen thuộc này, phương hướng phát triển của toàn công ty cùng đủ mọi vấn đề phiền nhiễu lập tức bày ra trước mắt, còn có bệnh tình lúc tốt lúc xấu của ba cô quả thực là áp lực lớn nhất khiêu chiến cô từ khi trưởng thành tới nay.
Quen thói an nhàn lười nhác đã lâu, Y Vận Hàm không thể lập tức thích ứng với công tác phức tạp mà đa dạng như vậy, huống chi, đấu với người khác vĩnh viễn là việc tốn thần kinh nhất. Liền chỉ một vấn đề tiêu thụ cỏn con vừa rồi thôi mà cũng phải thảo luận gần hơn ba giờ đồng hồ, bởi vì không có thời gian ăn cơm trưa, dạ dày co rút đau đớn cũng không có cách nào, chỉ có thể nén đau, đợi cho tan họp thì dạ dày mình đã đói đến mức không còn cảm giác đói nữa. Cước bộ Y Vận Hàm có chút hỗn loạn, cường độ công tác nặng nề mỗi ngày cùng chất lượng giấc ngủ rất kém làm cho cô có chút nguyên khí đại thương.
Dặn dò xong công việc, Y Vận Hàm liền điều động thư ký đi làm việc, kéo gương mặt mệt mỏi trở lại văn phòng mình, vốn tính tắm rửa một cái rồi sẽ hẹn em trai đi ăn cơm. Đến lúc đẩy cửa ra, lại bị thân ảnh co rúc thành một đoàn trên sô pha doạ giật mình. Hạ Đông Noãn? Sao em ấy lại ở chỗ này? Y Vận Hàm vừa ngạc nhiên khó hiểu lại vui mừng. Cảm giác không chân thực trong lòng lại bị niềm vui mừng như điên lập tức bao phủ, thật giống như trong lúc lơ đãng Thượng Đế gửi một thiên sứ đến bên cạnh.
Cô theo bản năng thả nhẹ cước bộ, chậm rãi tới gần thân ảnh kia, chớp chớp mắt, chỉ sợ vì mình quá mệt mỏi nên sinh ra ảo giác. Mãi đến khi Y Vận Hàm nhẹ chân nhẹ tay đến gần Hạ Đông Noãn, chỉ mới mấy ngày không gặp, Hạ Đông Noãn nhìn qua cũng tiều tuỵ không ít, sau khi nhìn thấy khuôn mặt khiến trái tim cô đập thình thịch ẩn dưới những lọn tóc đen mượt kia, cô mới phát hiện nỗi nhớ của mình đối với cô nhóc này ăn sâu bén rễ tới mức nào.
Hạ Đông Noãn ngủ khá say, nhưng đôi mày cũng nhíu chặt, thân thể cuộn tròn, là điều gì làm cho em ấy có cảm giác không an toàn như thế, khó chịu đến vậy? Y Vận Hàm nhẹ nhàng ngồi bên cạnh nàng, nhớ ra đã mấy ngày mình không liên lạc với Hạ Đông Noãn, liền cảm thấy có chút áy náy lẫn đau lòng.
Mỗi lần nhìn thấy báo hiệu tin nhắn và cuộc gọi nhỡ thì cũng đều đã muộn, cứ cảm thấy Hạ Đông Noãn đã ngủ rồi nên không gọi hay nhắn lại. Vì thế, hết lần này đến lần khác, ngày qua ngày, mãi cho đến khi Hạ Đông Noãn xuất hiện ở văn phòng, Y Vận Hàm mới nghĩ ra mình quả thật đã lơ là em ấy lâu lắm rồi, lâu đến nỗi chính mình khi nhớ tới cũng cảm thấy đau lòng khó nhịn.
Cô dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn gạt mấy sợi tóc trên mặt Hạ Đông Noãn, khuôn mặt mềm mại, đôi hàng mi như cánh bướm khiến người ta không nhịn được muốn âu yếm. Nhìn Hạ Đông Noãn không biết đang mơ thấy gì, lại có chút nước mắt tràn ra, không tự chủ được chậm rãi cúi gần, hạ xuống một nụ hôn thật sâu lên trán nàng.
Chẳng qua lần này dùng nụ hôn đánh thức công chúa không phải là hoàng tử, mà là một nàng công chúa xinh đẹp khác. Hạ Đông Noãn cảm giác cổ hơi ngưa ngứa, nàng mơ thấy Y Vận Hàm phong tình vạn chùng cười cười nói nói với người khác, còn mình gọi cô thế nào cô cũng không để ý không quan tâm. Cảm giác đau đớn đó làm cho Hạ Đông Noãn uỷ khuất chỉ muốn khóc, vùng vẫy liều mình muốn tỉnh lại nhưng vẫn không thể tỉnh, nụ hôn của Y Vận Hàm mang đến kích thích trực tiếp cho thân thể làm cho nàng giãy dụa một cái rốt cục thoát khỏi cảnh trong mơ, trong mắt còn hàm chứa nước mắt.
"Bé Dưa ngốc, tỉnh dậy nè." Nhìn Hạ Đông Noãn mơ mơ màng màng mở to mắt, Y Vận Hàm mỉm cười nói. Cô chưa bao giờ dùng ngữ khí sủng nịnh như vậy nói với người khác, nhưng không biết vì sao, giờ khắc này những lời ra khỏi miệng lại đầy nhu tình như nước.
"Em còn đang nằm mơ sao?" Hạ Đông Noãn có chút hoảng hốt, Y Vận Hàm ở rất gần ngay trước mắt lại đặc biệt ôn nhu làm