Trans+Beta: Đặc Lôi Tây
Lý Dung nghe xong liền biết Bùi Văn Tuyên đang hỏi đến Hoa Lạc. Nàng không chút bận tâm cười đáp, "Chỉ xây xát một chút thôi, làm gì có chuyện ta bị nàng ta đánh được?"
Bùi Văn Tuyên lại không tiếp lời mà chỉ nhìn nàng, một lát sau, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên vết thương của nàng.
Nụ hôn kia khiến làn da nàng có chút ngứa, cả người Lý Dung không kiềm được hơi run lên, vô thức lùi về sau một bước.
Nàng vừa lùi lại Bùi Văn Tuyên lập tức đuổi theo, còn thuận thế đè nàng lên ván cửa. Môi hắn xẹt qua mặt nàng, sau đó dừng trên môi nàng.
Hắn ôm lấy eo nàng, hận không thể khiến nàng hòa làm một với mình. Lý Dung phát hiện sức lực của hắn, khẽ đẩy hắn ra, ậm ờ nói, "Còn phải vào cung đó"
Bùi Văn Tuyên hiểu ý nàng, một khi sổ con vào được hoàng cung, nàng phải vào cung đi tìm Lý Minh. Nếu lúc này hắn để lại dấu vết gì kì lạ, đến lúc đó dù nàng có mười cái miệng cũng chẳng biết giải thích thế nào.
Vì thế hắn đứng thẳng người dậy, ôm ghì nàng vào lòng, hít sâu một hơi nói, "Để nàng chịu thiệt rồi"
"Mới bao nhiêu đây sao có thể xem là chịu thiệt chứ?", Lý Dung mỉm cười, nâng tay chọc lên vai Bùi Văn Tuyên, "Ta còn tưởng chàng định hỏi chuyện của Tô Dung Khanh cơ đấy?"
Nghe thấy cái tên Tô Dung Khanh, Bùi Văn Tuyên hừ lạnh, cúi đầu hôn nàng một cái thật mạnh, "Còn dám nói nữa hả?"
"Vừa gặp nàng ta liền ngửi được một mùi lạ"
"Mũi chàng là mũi chó sao?", Lý Dung phì cười thành tiếng, "Ngoài xe ngựa cũng ngửi ra được à?"
Nàng ngồi gần Tô Dung Khanh nên chuyện ngửi được mùi hương kia là bình thường, nhưng Bùi Văn Tuyên vừa gặp đã phát hiện ngay, thật sự có chút khiếp người.
Nhưng việc khứu giác của Bùi Văn Tuyên thính như vậy, nàng cũng không thấy lạ vì dù sao Bùi Văn Tuyên cũng am hiểu điều chế hương. Nếu khứu giác hắn không nhạy cũng không học được môn này.
Bùi Văn Tuyên xụ mặt không đáp, Lý Dung biết hắn đang giận lẫy liền nâng tay vòng lấy cổ hắn, cả người đều treo trên người hắn, giải thích nói, "Ta nằm trên xe ngựa giả vờ ngủ, y chỉ đơn thuần đắp cho ta một chiếc áo thôi", nàng lộ vẻ bi thương, dựa vào lòng Bùi Văn Tuyên, "Bùi ca ca, ta bị vấy bẩn rồi, làm sao bây giờ?"
Bùi Văn Tuyên bị nàng chọc cười, cúi đầu hôn nàng một cái, "Thế sao? Vậy đến đây nào, ca ca giúp ngươi rửa sạch lại"
Hai người đùa giỡn một lát, chơi đùa từ cửa đến tận lên giường, Bùi Văn Tuyên biết trong cung tin tức thời khắc sẽ đến, cũng không làm gì quá đáng, nên đến phút cuối, hắn chỉ đơn giản cởi áo ngoài, quần áo vẫn còn nguyên, Lý Dung nằm cong người rúc vào hắn, như thể cơ thể đều tan chảy thành nước.
Bùi Văn Tuyên đứng dậy đi lấy nước giúp nàng lau mồ hôi, mồ hôi cũng không nhiều lắm, sau khi nghỉ ngơi một chốc thì nàng đã khôi phục lại bộ dáng như bình thường.
Bùi Văn Tuyên nằm bên cạnh, nâng tay vuốt ve cánh tay của nàng, để nàng cảm nhận được sự tồn tại của hắn. Sau khi cân nhắc hồi lâu, hắn chợt hỏi, "Tô Dung Khanh đến tìm nàng làm gì?"
"Y sợ Hoa Lạc bị thiệt thòi", Lý Dung lười biếng đáp, "Ngay cả chàng còn đoán được ta là kẻ chủ mưu, y dù thế nào cũng theo hầu ta lâu như vậy, chẳng lẽ không đoán được sao?"
Tay Bùi Văn Tuyên hơi chững lại, nhưng trước khi Lý Dung kịp phát hiện, hắn lại tiếp tục vuốt tóc nàng, bình thản nói, "Có lẽ y đang lo nàng sẽ bị thiệt bởi Nhu phi và Hoa Lạc? Bọn họ chịu đủ trăm cay nghìn ngàn đắng mới đuổi được nàng khỏi Đốc tra ti, hẳn cũng có ý định móc nối chuyện nàng giết Trần Hậu Chiếu có liên quan đến Thái tử. Nếu nàng rơi vào tay bọn họ, ai cũng sẽ bất an"
Lý Dung vẫn im lặng, hai mắt nhắm lại, Bùi Văn Tuyên rũ mắt, thấp giọng nói, "Ta vốn cũng định lập tức đến chỗ nàng, nhưng vì sợ sẽ quấy nhiễu kế hoạch của nàng, cho nên ta đã thu xếp chuyện này đâu vào đấy rồi..."
"Chàng làm rất tốt"
Lý Dung nâng tay, nắm lấy tay hắn, dịch người sát lại gần hơn một chút, hiện tại, cả người nàng đều dán sát trước ngực hắn, "Chàng không cần giải thích mấy chuyện này với ta đâu, những gì chàng làm vô cùng hợp ý ta"
Bùi Văn Tuyên không nói gì, việc Lý Dung dựa vào lòng hắn đã đủ mang đến một sự trấn an to lớn cho hắn rồi.
"Ta không thể đến đó đầu tiên...", Bùi Văn Tuyên thở dài, "Khiến lòng luôn thấy áy náy"
Lý Dung duỗi tay ôm lấy eo hắn.
Thật ra nàng biết, hắn không chỉ đơn thuần thấy áy náy, mà còn thấy sợ hãi.
Sợ mình lại chậm một bước, sợ mình không cho nàng nhiều như Tô Dung Khanh, sợ mình không làm tốt bằng Tô Dung Khanh.
????Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé????
Nàng cũng không biết mình nên khuyên Bùi Văn Tuyên thế nào, nàng từng nói với hắn vô số lý lẽ nhưng hắn lại là người hiểu chúng hơn bất kỳ ai trên thế giới này, và mọi vết thương đều chỉ có thể dựa vào thực tiễn và kinh nghiệm để đưa ra thay đổi.
Nàng không nói gì, chỉ ôm lấy Bùi Văn Tuyên. Bùi Văn Tuyên nghĩ một chốc, hiểu được nếu mình tiếp tục bàn vấn đề này sẽ chỉ khiến mình biến thành kẻ cố chấp, nên hắn đã đổi sang đề tài khác, "Nàng nói gì với y vậy?"
"Ta hỏi y dừng lại được không"
Lý Dung thở dài, "Y làm tất cả những chuyện này chủ yếu là vì y không tin Xuyên nhi. Nếu y có thể như chúng ta, phụ tá Xuyên nhi đăng cơ, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều"
"Rồi y trả lời thế nào?"
Vì đã biết sẵn đáp án nên thái độ của Bùi Văn Tuyên có chút hờ hững.
"Đương nhiên là không đồng ý rồi", Lý Dung lười biếng đáp, "Y bảo tất cả quân vương đều sẽ không tha cho thế gia, y không còn con đường nào để chọn cả"
"Con đường tốt nhất của y chính là phụ tá Túc Vương. Túc Vương xuất thân hàn môn, Tiêu Túc lại không có năng lực gì, sau khi đăng cơ đương nhiên phải ỷ lại vào thế gia đời tiếp theo. Hiện tại cậu ta mới mười một tuổi, dù hai năm sau mới đăng cơ thì cũng chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi non nớt. Đến lúc đó cứ bỏ mẹ lấy con, còn phải xem xem cậu ta có chịu nghe lời họ hay không. Nếu nghe lời thì giữ lại, nếu không nghe lời ấy à, cứ sinh thêm một đứa con nối dõi rồi thay thế là được"
Lý Dung nói xong, nhàn nhạt bình luận, "Kế hoạch này thật sự hoàn hảo"
Bùi Văn Tuyên nghe vậy khẽ gật đầu, "Đã vậy nàng cũng không cần ép buộc y nữa. Y không giống chúng ta, cũng không còn lựa chọn nào khác"
"Cái gì mà không còn lựa chọn nào khác chứ?", Lý Dung cười một tiếng, "Chẳng qua vì y luyến tiếc ích lợi đang có mà thôi"
Bùi Văn Tuyên không nói gì, sau khi do dự một chốc, hắn rốt cuộc nói, "Điện hạ, Tô gia khác với Thượng Quan gia và Bùi gia. Thượng Quan gia vốn là một gia tộc đang xuống dốc, mà Bùi gia cũng có nguồn gốc từ hàn môn, cả hai đều nhờ vào hoàng thất mới có được ngày hôm nay. Cho nên chúng ta không có nhiều sự lựa chọn, dù là đổi Thái tử hay chấp hành theo lệnh hoàng gia, tổn thất đều tương đương nhau. Nhưng Tô gia lại khác. Họ chính là vọng tộc đứng đầu Giang Nam, với những thế gia tuổi đời trăm năm thế này, đừng nói là đổi hoàng tử, hơn trăm năm nay, dù triều đại đã thay đổi, họ lại chưa từng bị chút ảnh hưởng nào"
"Thì sao?", dù hỏi vậy nhưng Lý Dung lại thừa biết ẩn ý của Bùi Văn Tuyên. Nàng cười khổ nói, "Dù Tô Dung Khanh có ra mặt đấu tranh hay không, Tô gia và đại đa số người trong các nhánh nhỏ khác của Tô gia đều sẽ không chịu lùi bước. Thay vì để mặc Xuyên nhi thành công đăng cơ, họ trực tiếp chọn phế truất Xuyên nhi, để tránh phát sinh những tổn thất lớn hơn nữa, đúng không?"
Bùi Văn Tuyên không đáp, Lý Dung quay sang nhìn hắn, cười như không cười nói, "Không ngờ chàng lại thấu hiểu lòng người đến vậy đấy, chẳng phải chàng ghét y sao, cớ gì mỗi ngày đều nói tốt cho y vậy?"
"Ta đúng là không thích y", Bùi Văn Tuyên dịu dàng cười, nâng tay giúp nàng vuốt lại mớ tóc rối trước trán, "Nhưng ta lại mong Điện hạ thấy được, trên đời này có rất nhiều người thích nàng hơn"
Hắn muốn Lý Dung được nhìn thấy một thế giới tốt hơn, ấm áp hơn, hắn không muốn mỗi lần nhìn nhận một chuyện gì đó, nàng đều dùng thái độ cực kì cực đoan.
Trên thế giới này, có quá nhiều người dạy nàng phải dùng ác ý để đọc vị người khác, nhưng hắn lại muốn dạy nàng cách dùng chính hai mắt mình tìm kiếm sự tốt đẹp trên thế gian.
Dù đối phương có là Tô Dung Khanh đi chăng nữa.
Lý Dung hiểu ý của hắn, nàng duỗi tay qua, ôm lấy Bùi Văn Tuyên, nằm trong lòng hắn làm nũng.
"Ta biết Bùi ca ca là người tốt nhất mà"
Bùi Văn Tuyên phì cười, nhìn cô nương ngày càng thích làm nũng trước mặt, cúi đầu khẽ hôn nàng, "Nàng biết được thì tốt"
Vừa dứt lời, bên ngoài bỗng truyền đến giọng của Tịnh Lan, "Điện hạ, người trong cung truyền tin đến, báo rằng Bệ hạ xem sổ con rồi, còn Hoàng hậu nương nương thì chạy đến tận nơi gây náo loạn ạ"
Lý Dung nghe vậy nhanh chóng ngồi dậy, phân phó Tịnh Lan, "Chuẩn bị xe ngựa, ta sẽ lập tức vào cung"
Bùi Văn Tuyên cũng đứng lên, giúp nàng sửa lại quần áo. Lý Dung nhanh chóng trang điểm, quay đầu nói với hắn, "Chàng cũng đừng nán lại phủ Công chúa lâu quá, trở về đi"
Bùi Văn Tuyên cười khổ đáp, "Biết rồi"
Lý Dung thấy hắn dường như không vui, nhón chân hôn hắn một cái xem như trấn an, sau đó nàng cầm cây quạt của mình lên, cất bước đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng, Lý Dung lập tức thay đổi vẻ mặt vui vẻ khi đối diện với Bùi Văn Tuyên, nàng vừa lạnh mặt dẫn theo người hầu đi về phía trước vừa hỏi Tịnh Lan, "Hoàng hậu nương nương đến đó làm gì, ngươi có hỏi không?"
"Có báo lại", Tịnh Lan đi theo Lý Dung, vén màn xe lên giúp Lý Dung đi vào, thấp giọng nói, "Hoàng hậu nương nương qua đó là vì chuyện của Người, bây giờ e rằng đang cãi nhau rồi"
Lý Dung gật đầu, không nói gì nữa, mẫu thân nàng cưa hễ gặp chuyện gì liên quan đến tỷ đệ bọn họ, thái độ sẽ luôn cứng rắn.
Lý Dung cầm chiếc gương nhỏ lên, khẽ quan sát vết thương trên mặt, sau đó vội vàng vào cung.
Lý Minh không ngờ Lý Dung sẽ vào cung ngay trong đêm, ông đang cãi nhau với Thượng Quan Nguyệt, khi nghe thấy Lý Dung đến, người có phản ứng đầu tiên chính là Thượng Quan Nguyệt. Bà khẽ hít mũi, ra vẻ trầm ổn nói, "Bảo Điện hạ vào đi"
Lý Dung đứng bên ngoài ấp ủ cảm xúc trong chốc lát, sau đó nàng mang theo năm phần phẫn nộ năm phần oan khuất tiến vào phòng.
Thượng Quan Nguyệt thấy Lý Dung bước vào, ngay ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy được vết máu trên mặt nàng. Bà không kiềm chế được nữa, quay đầu nhìn về phía Lý Minh, khẽ quát một tiếng, "Bệ hạ, ngài nhìn xem trên mặt Dung nhi là cái gì! Ngài còn dám nói không có gì sao?!"
Lý Minh nhìn thấy vết máu trên mặt Lý Dung, nhất thời cũng nghẹn lời. Lý Dung biết mẫu thân mình đã ầm ĩ nãy giờ nên nàng chỉ quỳ xuống, cung kính nói, "Tham kiến Phụ hoàng"
"Bình Lạc, con trễ thế này còn vào cung là có chuyện gì sao?"
Lý Minh giả vờ không biết cuộc cãi nhau trước đó giữa họ, một mực im lặng không nói gì. Vẻ mặt Lý Dung bình tĩnh, nhàn nhạt đáp, "Nhi thần vào cung là vì muốn bàn chuyện điều tra án của Đốc tra ti hiện tại với Phụ hoàng ạ"
Lý Minh trầm ngâm vài giây, ông vốn tưởng rằng Lý Dung sẽ khóc nháo bước vào, không ngờ Lý Dung lại trầm ổn như thế. Sau khi bình ổn một lát, ông chậm rãi nói, "Vậy thì... Hoàng hậu, nàng hãy lui ra trước đi, trẫm và Bình Lạc tâm sự một chút, nhất định sẽ trả lại công bằng cho Bình Lạc"
Thượng Quan Nguyệt hết nhìn Lý Dung lại nhìn hoàng đế, khi thấy Lý Dung dường như cũng không muốn bà ở lại, bà cũng chẳng nấn ná thêm. Sau khi hít mũi vài cái, bà đứng dậy và rời khỏi.
Thấy Thượng Quan Nguyệt đi rồi, Lý Minh nhanh chóng bước đến, nâng Lý Dung dậy nói, "Bình Lạc, con bị sao vậy, nói cho Phụ hoàng nghe nào"
"Phụ hoàng chắc cũng nghe báo lại rồi", Lý Dung khắc chế sự tức giận, nâng mắt nói, "Hôm nay Hoa Lạc dẫn người xông vào phủ của nhi thần, sau đó xảy ra ẩu đả với binh lính trong phủ. Muội ấy ngay trước mặt mọi người tranh chấp với nhi thần, nhi thần nghỉ ngơi đến bây giờ, vừa đỡ lại một chút liền vào cung ngày"
"Hoa Lạc dám làm vậy với con à?", Lý Minh ra vẻ phẫn nộ, "Trẫm lập tức sẽ gọi nó đến, mắng dạy một trận mới được"
"Phụ hoàng", Lý Dung nâng mắt nhìn ông, bình tĩnh nói, "Chuyện của nhi thần chỉ là việc nhỏ, nhi thần tiến cung vào đêm khuya thế này cũng không phải vì chút chuyện cỏn con này. Mục đích nhi thần đến tìm Phụ hoàng là vì lo nếu Thành đệ làm việc thế này, e rằng sẽ không giữ được Đốc tra ti đâu ạ"
Lý Minh nghe Lý Dung nói vậy hơi chững lại, sau hồi lâu mới chậm rãi hỏi, "Con nói không giữ được là muốn ám chỉ cái gì?
"Phụ hoàng, Hoa Lạc chấp hành công vụ thế này, hôm nay vào chỉ là phủ của nhi thần, nhưng sau này, nếu đổi thành một vị đại thần nào đó, muội ấy chỉ dùng lý do có liên quan đến vụ án mà ẩu đả với binh lính nhà người ta, Phụ hoàng cảm thấy mọi chuyện có thể giải quyết êm thấm vậy sao?"
"Mà cho dù có được đi chăng nữa...", Lý Dung tiếp tục nói, "Nếu hôm nay không phải là nhi thần mà là một vị đại thần bất kì nào đó, Phụ hoàng cho rằng, Hoa Lạc có thể giải đối phương khỏi phủ không? E rằng người của Đốc tra ti sẽ bị người ta chém chết ngay tại chỗ"
"Không thể nào", Lý Minh mỉm cười, "Là con lo lắng thái quá thôi"
"Phụ hoàng", vẻ mặt Lý Dung bình tĩnh, "Đốc tra ti, là do nhi thần một tay lập nên, nếu xét về sự gian nan, nhi thần hiểu rõ hơn bất kì