Truyện Hôn Là Nghiện

Chương 178


trước sau

CHƯƠNG 178: THIỆN BÁO
“Mặt trời chói chang, đoá hoa cười với em, chú chim nhỏ nói xin chào bạn, sao bạn lại vác túi thuốc nổ trên lưng thế ~”
“Tôi muốn làm nổ tung trường học, hiệu trưởng không hề biết, bật công tắc xong thì chạy mau thôi, quay đầu nhìn lại thấy trường học nổ tung bay rồi ~”
Trên đường từ Tử Vi Cung về thành phố, Trần Tín chỉ cảm thấy như là mình đang dắt theo con nít vậy, dắt đến hai đứa!
Trên hàng ghế sau, Tống Vĩnh Nhi hát một câu, trên ghế lái phụ, Cố Duyên lại tiếp một câu, hai người toàn hát nhạc thiếu nhi không thì cũng thôi đi, còn hát cả đường đi nữa chứ, vừa hăng hái, cũng rất say mê nữa.
“Khụ khụ.”
Trần Tín có chút không chịu nổi nữa nên dứt khoác dời chủ đề nói, anh chen vào một câu: “Cô Tống, điện thoại di động mà cô muốn mua cần có chức năng gì? Cậu tư đã nói rồi, có thể vì cô mà đặc biệt đặt làm một cái.”
“Tôi cũng không phải anh ấy, không có đòi hỏi nhiều về điện thoại vậy đâu.” Tống Vĩnh Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, đã lâu chưa được ra ngoài rồi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ toàn là ao ước: “Nửa năm nữa là tôi có thể khoác tay của chú giống như những cặp tình nhân bình thường khác, xếp hàng mua vé xem phim, xếp hàng mua bắp rang bơ, xếp hàng để vào rạp, đúng không?”
Trần Tín nghe vậy thì kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ, thì ra cậu tư đã nói chuyện này cho cô Tống nghe rồi?
“Ừm.” Anh vừa lái xe vừa gật đầu: “Nói chính xác, là năm tháng lẻ ba ngày.”
Ngày mà cậu tư có thể trở lại đi bộ như bình thường, là ngày là mọi người đều trơ mắt mong đợi, cũng đếm từng ngày.
Kể từ sau tai nạn xe cho đến bây giờ, chín năm rồi.
Đã gần năm năm kể từ khi nẹp vào xương chân.
Bây giờ Trần Tín nghĩ lại thì khoé mắt liền trở nên nóng rực, anh khẽ cười một câu: “Ha ha, nếu như bảo tôi quay lại trải qua thêm một lần nữa, tôi chắc chắn sẽ chịu không nổi đâu.
Một câu nhẹ nhàng hờ hững, nhưng lại mang theo sự chua xót vô tận.
Tống Vĩnh Nhi nghe mà cũng không dám suy nghĩ đến hình ảnh lúc đó nữa.
Cô chỉ nhớ lúc cô kéo người thiếu niên đó ra từ trong xe, trên mặt anh toàn là máu, toàn thân bê bết lộn xộn, đôi chân đó bị hàng ghế trước đè lên, bên trên còn có thi thể của tài xế.
Cô cũng không rõ lúc đó tại sao lại có dũng khí đưa tay cứu giúp nữa.
Nhưng cô nhìn thấy rất rõ, anh ấy vùng vẫy, nhưng bò không ra, thể lực của anh cũng đang cạn kiệt. Mà nếu như cô qua đó giúp đỡ, với góc độ của cô, chẳng qua chỉ là chuyện đẩy cỗ thi thể đó ra, rồi nhấc hàng ghế trước lên và kéo anh ra ngoài mà thôi.
Nhắm mắt lại, trong lòng Tống Vĩnh Nhi vẫn còn sợ hãi!
Nếu như lúc đó cô không có ra tay tương trợ, thì làm sao có được sự hạnh phúc của cô và chồng chưa cưới bây giờ đây?
Thì ra câu nói ‘Người tốt sẽ có đền đáp tốt’ không có lừa gạt người nhỉ, giao thiện nhân xuống thì sẽ tạo ra thiện quả vào những lúc bạn cần, để tán dương ân trạch của bạn.
“Cô Tống, cảm ơn cô!”
Trần Tín chân thành mà lên tiếng.
Tống Vĩnh Nhi mỉm cười một cái: “Tôi cứu chồng của mình mà, nên làm thôi.”
Có lẽ bọn họ ra ngoài đúng vào lúc giờ cao điểm, chiếc xe vừa vào đường chính thì đã bị kẹt rồi.
Tống Vĩnh Nhi hạ cửa sổ xe xuống nhìn ra bên ngoài, một hàng xe dài chen chúc nhau đến một nơi không nhìn thấy, cô một tay chống cằm, chán nản mà nằm sấp lên cửa sổ ngắm ngía quang cảnh đường phố.
Trong một tháng qua, đầu óc của cô toàn là Tử Vi Cung, đều là Lăng Ngạo, từ không yêu đến thích, từ thích đến yêu, cảm giác dài đằng đẵng giống như đã trôi qua một thế kỷ vậy.
Nghĩ đến lúc bàn chuyện kết hôn, hình ảnh Lưu Lan không sợ cường quyền mà đứng lên bảo vệ lợi ích cho cô, đáy lòng Tống Vĩnh Nhi ướt sườn sượt, cũng không biết ba mẹ bây giờ thế nào rồi.
“Trần Tín ~ Lát nữa đến thành phố, tôi muốn kêu ba mẹ tôi ra ngoài ăn cơm chung.”
Không phải là cô không nhớ nhà, mà là cô cũng không rõ bây giờ trong nhà có còn người nhà họ Mạnh nữa hay không.
Lần trước cạch mặt, bây giờ gặp lại cũng chỉ có ngại ngùng và uổng công thôi, cuộc sống là của mình, vui vẻ là quan trọng nhất, hà tất gì phải rước ấm ức cho mình chứ?
“Dạ được thưa cô Tống. Cậu tư nói, hôm nay cô có thể tự do vui chơi, tôi và Cố Duyên phụ trách bảo vệ là được.”
“Em rất hiếu kỳ nha, có thể sinh ra được một mỹ nhân như cô Tống, ba mẹ của cô ấy nhất định cũng là nhân vật rất soái khí và xinh đẹp.”
Trong xe, Trần Tín và Cố Duyên bắt đầu tám chuyện, Tống Vĩnh Nhi cứ nằm sấp trên cửa sổ, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ hệt như vầng trăng sáng, chớp chớp đôi mắt to trong veo đầy ngây thơ, tò mò nhìn thế giới như một đứa trẻ sơ sinh.
Thì ra chú vẫn luôn yêu mình sâu đậm, chỉ là bản thân mình phát hiện quá muộn.
Hóa ra có rất nhiều người và những điều đáng trân trọng nhất trên thế giới này đều đang ở bên cạnh mình, chỉ là mình không có phát hiện mà thôi.
Tống Vĩnh Nhi lúc này vốn không biết, cửa sổ của một chiếc Maserati màu trắng đang chạy sánh vai với xe của bọn họ đang đối diện với mặt của cô.
Cô thỉnh thoảng lại nhìn ngó xung quanh, thỉnh thoảng lại cảm thán, thỉnh thoảng lại mỉm cười, thỉnh thoảng lại lờ mà lờ mờ, giống như là một làn gió tươi mát trong mùa hè, làm dịu đôi mắt trong cửa sổ xe kia.
“Thiếu nữ ở Ninh Quốc đều xinh đẹp đáng yêu như vậy sao?”
Người đàn ông khẽ nhếch khoé môi mỏng lên, bộ dạng tuấn tú xuất chúng, tươi tắn tao nhã.
Người hầu bên cạnh lập tức nói: “Chắc hẳn là một vị tiểu thư của một nhà giàu ở địa phương. Tuy Ninh Quốc người giỏi đất thiêng, nhưng mà gen tốt như vậy không phải là thứ mà có thể tuỳ tiện nhìn thấy trên phố được.”
Trong tiềm thức của nhiều người, đàn ông từ các gia đình giàu có đều thích lấy phụ nữ xinh đẹp để sinh sôi hậu đại, dòng máu mà tiếp tục theo cách này sẽ khiến thế hệ này càng đẹp hơn thế hệ trước. Trong gia đình bình thường không phải là không sinh ra được những nhân vật giống như thanh phong minh nguyệt như thế này, chỉ là xác xuất so với nhà giàu ít hơn rất nhiều.
Hơn nữa chiếc xe mà Tống Vĩnh Nhi đang ngồi là chiếc Rolls-Royce Phantom trị giá hàng chục tỷ, lại cộng thêm ngũ quan nổi bật của cô, xuất thân đương nhiên là sẽ không bình thường.
Đôi con ngươi của người đàn ông dần trở nên trâm trầm, nhìn thấy cô đang lấy cửa sổ xe mình làm gương soi mà không nhịn được cười phụt một tiếng.
Tống Vĩnh Nhi lúc này cũng quá ngây thơ rồi, đã lâu không gặp ba mẹ, trong lòng vừa nôn nao vừa kích động, trong túi không có mang theo gương trang điểm, cô nhìn vào chiếc cửa sổ xe màu tối đang ở trước mặt không đến nửa mét kia, in khuôn mặt nhỏ nhắn long lanh của cô lên trên đó, thế là nhìn vào chiếc cửa sổ xe ở đối diện mà bắt đầu luyện tập biểu cảm.
Cái miệng nhỏ của cô còn nói chuyện không ngừng nữa.
“Ba ơi ~ mẹ ơi ~!”
“Hắc hắc, đã lâu không gặp rồi~!”
“Hức, mẹ ơi ~! Con nhớ mẹ chết đi được!”
Vừa nói vừa luyện tập biểu cảm, cái bộ dạng đó giống hệt như là diễn viên chuyên nghiệp đang đứng trước gương tập lời thoại và kịch bản vậy.
Trần Tín nhìn bộ dạng cô thông qua kính chiếu hậu, nhịn không được mà cảm thán, anh nhỏ tiếng nói với Cố Duyên: “Cô Tống cũng không dễ dàng gì, một cô công chúa nhỏ đột nhiên rời xa ba mẹ để đến bên cạnh của cậu tư, trong thời gian ngắn ngủi lại trải qua nhiều chuyện như vậy, mà vẫn có thể lạc quan và lương thiện như thế.”
Cố Duyên cũng nhỏ tiếng đáp: “Phải đó, cô ấy nhất định cũng không muốn khi ba mẹ nhìn thấy cô ấy, phát hiện cô ấy gầy rồi thì sẽ đau lòng buồn bã cho cô ấy đâu. Anh nhìn cô ấy nôn nao thế nào kìa.”
“Cô Tống là một người rất là hiếu thuận, ban đầu cậu tư bày tỏ với cô ấy, cô ấy nói nếu như ba mẹ không đồng ý, bảo cô ấy đưa ra lựa chọn giữa ba mẹ và cậu tư, cô ấy sẽ từ bỏ mối tình này, cô ấy không thể làm ra chuyện vì một người đàn ông mà vứt bỏ cha mẹ được.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện