Truyện Hôn Là Nghiện

Chương 259


trước sau

Advertisement

Hôn Là Nghiện! CHƯƠNG 259: NÓI LỜI KHÁCH SÁO

Khi Lăng Ngạo bị Nghê Chiến đẩy đến trước cửa phòng, anh giơ tay, ra hiệu Nghê Chiến có thể rồi.

Mở cửa căn phòng ra, anh lặng lẽ không một tiếng động lách vào.

Lời nói vừa rồi của Thanh Ninh, ít nhiều cũng có độ tin cậy anh không biết, nhưng Thanh Ninh mặc là đồ ngủ mới của Tống Vĩnh Nhi cho cô ta.

Một đường đi qua phòng sách, vào trong phòng ngủ.

Anh dừng ở trước cửa sổ lớn hình tròn nhìn chằm chằm gương mặt đang ngủ say của Tống Vĩnh Nhi hồi lâu.

Bé ngoan của anh tối nay nhất định không ngủ ngon?

Cho nên cô mới ngủ nghiêng người đối mặt với anh, ngủ ở một bên của chiếc giường lớn, một tay khác, còn đặt trên chiếc gối của anh, trông có vẻ như rất nhớ anh.

Thấy thế, trong lòng Lăng Ngạo rất tự trách.

Cũng không biết cô trằn trọc lật qua lật lại mấy lần mới ngủ được.

Anh bước vào phòng vệ sinh, rất nhanh tắm xong bước ra, hương hoa tử vi nhàn nhạt lan tỏa trong không khí, anh chui vào trong chăn, ôm cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của cô vào trong lòng.

Trước đó còn nói sẽ không để anh đụng vào nữa, kết quả thì sao, trong mơ, cô vẫn ỷ lại vào anh như vậy, cơ thể dán sát vào trong ngực anh, dán sát đến mức không có bất kỳ khe hở, còn đưa cánh tay nhỏ nhắn dùng sức ôm lấy anh.

Lăng Ngạo bật cười.

Cô nhóc ngốc nghếch, rõ ràng bản thân làm không được, việc gì phải khổ chiến tranh lạnh với anh chứ?

Hôn lên trán cô, Lăng Ngạo cũng chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Nghê Chiến đi xuống dùng bữa sáng trước, đầu tiên đi đến phòng của Cố Duyên thăm cô ấy.

Ngày thứ hai cô nàng này đến tháng, có khi đau đớn mức không chịu được, Khúc Thi Văn đút cho cô ấy chút đồ ăn, sau đó cô ấy cũng uống thuốc giảm đau, cả người giống như bị ngâm trong nước, nằm ở trên giường, trên trán, trên tóc toàn là mồ hôi lạnh.

Nghe Chiến thấy cô ấy tái nhợt không có sức như vậy, trong lòng vừa lo vừa phiền.

Anh ta trực tiếp phân phó Trần An gọi Trang Tuyết đến, nhưng Trần An lại nói: “Tình trạng của Duyên Duyên tôi đã gọi điện hỏi ba của tôi rồi, ba nói mấy năm nay bệ hạ cũng dặn thái ý viện điều chỉnh cơ thể cho Duyên Duyên, nhưng thể chất này của con bé, không phải chuyện một sớm một chiều thì có thể khỏi.”

Nghê Chiến nhìn Trần An, lại phân phó: “Mặc kệ như thế nào, anh gọi Trang Tuyết đến, Duyên Duyên như thế này tôi không yên tâm, anh bảo Trang Tuyết yên lặng ở trong phòng túc trực, tôi cũng ở đây canh chừng, không có chuyện gì thì thôi, nếu như ngộ nhỡ có chuyện, nhiều thêm một người nhiều thêm một phần sức, hơn nữa Trang Tuyết không phải bác sĩ sao?”

Trần An trầm ngâm, khẽ gật đầu: “Được rồi.”

Thật ra Trần An là không chắc.

Bởi vì tối qua Khúc Thi Văn đã nói rồi, Trang Tuyết chắc có vấn đề.

Trần An hôm nay cái gì cũng không làm, chỉ muốn dành thời gian cẩn thẩn điều tra Trang Tuyết một lượt. Trước đây không điều tra, là bởi vì biết Trang Tuyết giống Khúc Thi Văn, đều là đứa trẻ được nhà họ Nghê nuôi lớn. Mà tất cả những đứa trẻ nhà họ Nghê nuôi dưỡng, đều là nội gia tử có hiểu biết.

Cái gọi là nội gia tử, chính là người già đã từng làm người làm ở nhà họ Nghê, thì nối tiếp thế hệ tiếp theo, mà ở nhà họ Nghê tùy tiện túm một cô hầu nữ hỏi một câu, tổ tiên của cô ta đều làm việc cho nhà họ Nghê.

Khúc Thi Văn không biết ba mẹ mình là ai, Trang Tuyết cũng như vậy, nhưng nhà họ Nghê có thể thu nhận nuôi dưỡng bọn họ, nhất định cũng biết một ít sự tình.

Nhưng trước mắt, vấn đề từng chút từng chút lộ ra, Trần An mới ý thức đến tính nghiêm trọng.

Muốn điều tra, tốt nhất chính là thông qua nhà họ Nghê để điều tra.

Anh ta gọi một cú điện thoại, trước phân phó Trang Tuyết đến tiền viện, trong điện thoại Trang Tuyết đã đồng ý ngay, hơn nữa trong 10 phút đã đến rồi.

Trần An bất động thanh sắc dẫn Trang Tuyết đến phòng của Cố Duyên, liếc nhìn Nghê Chiến.

“Cậu Nghê, cậu tư và mợ chủ xuống rồi, nên dùng bữa sáng rồi.”

Nghê Chiến vuốt ve mái tóc ướt đẫm của Cố Duyên vì đau đớn mà đổ ra, dịu dàng nói: “Anh sẽ quay lại ngay.”

Cố Duyên nhỏ tiếng nói: “Anh đi đi, em ở đây không sao đâu.”

Thật ra Cố Duyên thật sự muốn khóc, hận không thể để anh nhanh chóng rời khỏi!

Bộ dạng bây giờ của cô, xấu chết đi được, khí sắc nhất định rất khó coi. Con gái đều cần mặt mũi, đều hy vọng mình xinh đẹp nhất trước mặt hoàng tử của mình, cô ấy đã cảm thấy Nghê Chiến nhìn trúng bản thân, đã là một phép màu rồi, còn để anh chăm sóc cô ấy với cái bộ dạng xấu xí này, cô ấy rất lo lắng.

Nghê Chiến khẽ thở dài một tiếng, cúi đầu hôn lên vành tai của cô ấy.

Mặt của Cố Duyên đỏ ửng.

Vào khoảnh khắc khi môi của anh ta rời khỏi mình, cô ấy đã nghe rất khẽ anh ta dùng giọng nói cực kỳ bé nói: “Trang Tuyết này có vấn đề, giúp anh nói lời khách sáo, cẩn thận bị lừa.”

Sắc mặt của Cố Duyên không có biểu cảm khác thường, trong lòng lại hiểu ra.

Sau khi Nghê Chiến đứng dậy rời khỏi, Trần An không yên tâm đứng ở trong phòng em gái, nhưng vừa nghĩ đến em gái nhắm mắt ngủ, mà trong phòng chỉ còn mình Trang Tuyết, anh ta lại sợ Khúc Thi Văn sẽ suy nghĩ linh tinh.

Vội vàng nói với Cố Duyên: “Duyên Duyên, em không thoải mái thì cứ ngủ, có chuyện gì đợi cậu Nghê đến rồi nói tiếp.”

“Trần An!”

Trang Tuyết gọi anh ta, bước lên một bước muốn kéo cánh tay của anh ta, Trần An lại khéo léo tránh thoát, nghiêm nghị nhìn chằm chằm cô ta: “Tôi không hy vọng Thị hiểu lầm điều gì đó, cho nên mong cô sau này giữ bảo cách với tôi là ngoài 2m!”

Nói xong, Trần An xoay người rời đi, đóng cửa lại!

Trong phòng dần trở nên yên tĩnh.

Cố Duyên nhắm mắt không nói chuyện, Trang Tuyết liếc mắt nhìn xung quanh, cô ta đến đối diện Cố Duyên ngồi xuống, trước đây chiếc ghế này Nghê Chiến hay ngồi.

“Duyên Duyên? Tôi nghe Trần an gọi cô như vậy. Cô đau bao lâu rồi? Tôi xem thử có cách gì giúp cô chữa trị hay không.”

Trang Tuyết rất dịu dàng nói chuyện với Cố Duyên, Cố Duyên từ đầu đến cuối đều nhắm mắt.

Khi Trang Tuyết cho rằng Cố Duyên có phải đã ngủ rồi không, cô gái trên giường lại nhíu mày nói: “Tôi đau bụng kinh đã rất nhiều năm rồi, bác sĩ già trong cung cũng không chữa được khỏi. Chị trẻ như vậy, sao có chữa khỏi được chứ?”

Trang Tuyết khẽ cười: “Ai nói trẻ tuổi thì không chữa khỏi được chứ?”

“Trước đây khi tôi học ở trong cung, nghe cung nữ nói, gen của con người đều có di truyền, ví dụ ba mẹ đều là vận động viện, con sinh ra đối với thể thao sẽ đặc biệt có thiên phú. Chị thì sao?”

“Ha ha, tổ tiên nhà tôi cũng làm nghề y, y thuật thời xưa, so với mấy bác sĩ trong bệnh viện bây giờ còn giỏi hơn ấy chứ, như vậy được rồi chứ?” Trang Tuyết mỉm cười, bước tới: “Tôi giúp cô bắt mạch?”

Cố Duyên lúc này mới mở mắt ra, nhìn cô ta.

Giơ một tay ra, cô ấy không nhìn Trang Tuyết, mà khổ não thở dài một tiếng: “Tôi đến đây rất nhiều ngày rồi, trước đây sao chưa gặp chị? Con người chị bình thường dễ tiếp cận người khác như vậy, lại biết y thuật, nên ở lại tiền viện, như thế tương đối thuận tiện.”

Nghe vậy, mắt của Trang Tuyết lóe sáng: “Vậy sao? Tôi cũng rất muốn ở lại tiền viện, chỉ là cậu tư không biết tại sao không cho phép. Hay là, cô giúp tôi nói một tiếng?”

“Được.” Cố Duyên đồng ý, còn nói: “Tôi ở đây cũng buồn chán chết đi được, cũng không có bạn bè nói chuyện, hay là chuyển sự chú ý, cơn đau cũng không còn rõ ràng như vậy. Chị thì sao, chị ở hậu cung thì làm gì, có phải cũng nhàm chám như tôi không?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện