Truyện Hôn Là Nghiện

Chương 271


trước sau

Hôn Là Nghiện! CHƯƠNG 271: BAO VÂY.

Vào bữa sáng ngày hôm sau, bầu không khí có chút kỳ lạ.

Thanh Ninh dậy từ rất sớm, mặc một chiếc áo ba lỗ nhỏ màu đen, quần jean xanh đậm, đi một đôi dép tông, khi vợ chồng Lăng Ngạo bước ra khỏi thang máy, cô đã mang theo một đầu tóc đỏ lửa ngồi ở trước bàn ăn ăn uống rồi.

Vợ chồng Lăng Ngạo đi qua đó, vừa mới ngồi xuống, Nghê Chiến cũng theo tới rồi.

Chào buổi sáng với nhau xong, Khúc Thi Văn đem đồ ăn sáng lên hết trên bàn, rồi lui xuống.

Bầu không khí lúc ban đầu còn rất không tệ, đột nhiên, một thân ảnh cao lớn gầy gò từ từ tiến gần.

Tống Vĩnh Nhi ngẩng đầu lên nhìn một cái, là Trần Tín.

Còn tưởng là công ty xảy ra chuyện gì đó, cho nên không chỉ là Tống Vĩnh Nhi, mà ngay cả tay của Lăng Ngạo cũng dừng lại, nhìn thẳng vào Trần Tín đang đi đến chỗ bọn họ.

Bởi vì đối diện với vợ chồng Lăng Ngạo, cho nên lưng của anh ta đối mặt với Thanh Ninh đang ngồi phía sau vợ chồng Lăng Ngạo. Ngay cả Nghê Chiến cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng ảnh nghiêng nghiêng của Trần Tín.

“Cậu tư.”

Biểu cảm của Trần Tín rất trịnh trọng, lòng bàn tay khẽ siết lại đã tiết lộ sự bất an dưới đáy lòng của anh ta: “Cậu tư, Trần Tín có chuyện riêng muốn xin với cậu.”

Tống Vĩnh Nhi cười: “Anh và Thanh Ninh yêu nhau rồi, chúng tôi đều biết.”

Chuyện mà ai cũng biết không cần thiết phải xin phép nữa rồi a? Tống Vĩnh Nhi ngạc nhiên mà nhìn Lăng Ngạo, chỉ cảm thấy từ hành vi của Trần Tín, có thể thấy Lăng Ngạo vẫn rất nghiêm khắc trong việc quản lý cấp dưới của mình.

Nghê Chiến cũng sững sờ, nhìn Thanh Ninh một cái, nhưng thấy cô ta chỉ lo ăn đồ ăn trong chén của mình, bộ dạng không để ý đến chuyện của Trần Tín.

Nghê Chiến cảm thấy kỳ lạ, không lẽ Thanh Ninh biết?

Lăng Ngạo khẽ nhướng mày lên, ung dung bình tĩnh mà liếc nhìn Thanh Ninh đang thoải mái tự tại kia, lại hỏi Trần Tín: “Chuyện gì?”

“Tôi muốn lấy cô Thanh Ninh làm vợ. Muốn xin với cậu tư một chút. Nếu như cậu đồng ý cho tôi kết hôn, tôi sẽ thỉnh cầu người nhà của tôi chính thức đi cầu thân với người nhà của cô Thanh Ninh.”

Lời của Trần Tín lập tức khiến tất cả mọi người trong đại sảnh choáng váng.

Nhưng Thanh Ninh thì cười tươi như hoa, bộ dạng như không ngạc nhiên chút nào.

Cô ta tiêu diệt hết đồ ăn trước mặt, sau khi lau miệng xong, cơ thể dựa vào lưng ghế, bộ dạng như đang xem kịch hay, để cho Trần Tín nhà cô ta tuỳ tiện biểu hiện.

Lăng Ngạo gật đầu: “Tôi đương nhiên là không có ý kiến, nếu như cậu và Thanh Ninh đều có hẹn ngầm muốn kết hôn, thì có thể xin phép trưởng bối hai bên, đợi sau lễ đính hôn của tôi và bé ngoan, thì cùng nhau đi du lịch Ai Cập đi. Anh trai chị dâu cậu năm đó kết hôn cũng chỉ làm giấy kết hôn, rồi chúng ta ăn cơm ở nhà một bữa thôi, ngay cả tuần trăng mật cũng chưa có đi qua. Lần này coi như mấy cặp đôi chúng ta đều đi Ai Cập hưởng tuần trăng mật, nhân tiện chọn một nơi ở Ai Cập làm hôn lễ cho cậu và Thanh Ninh.”

Nói xong, Lăng Ngạo đột nhiên lại nghĩ tới cái gì đó, nói: “Đương nhiên, nếu như người nhà của hai người muốn tổ chức một đám cưới khác cho hai người, thì cũng là chuyện bình thường.”

Nghe vậy, Tống Vĩnh Nhi không khỏi cảm thấy rất ấm áp.

Suy nghĩ của Lăng Ngạo thực sự rất sâu rộng, ngay cả tâm tình muốn tổ chức hôn lễ cho các con của gia đình hai bên mà anh cũng đã suy nghĩ đến rồi.

Trần Tín nghe vậy thì mỉm cười, nói với Lăng Ngạo: “Cảm ơn cậu tư! Tôi đi gọi điện thoại cho ba tôi!”

Lúc quay người, anh ta khẽ đỏ mặt mà nhìn Thanh Ninh, nói: “Anh nhất định sẽ lấy em nhanh nhất có thể!

Nói xong, liền chuồn đi giống như một tiểu khuê nữ e thẹn, Trần Tín chạy đi rồi.

Trên bàn ăn, Tống Vĩnh Nhi trực tiếp giơ ngón cái với Thanh Ninh: “Thần tượng a! Sùng bái a! Chị thật lợi hại a! 7 năm qua toàn là chị đuổi còn Trần Tín chạy, vất vả yêu thầm, sao mới một ngày cá mặn trở mình, đã khiến Trần Tín chủ động muốn lấy chị một cách cấp thiết như thế rồi?”

Thanh Ninh đắc ý mà nhướng mày, nói: “Đàn ông mà, đều cần phải BDSM! Đợi khi nào em có thời gian, chị lên lớp cho em!”

Tống Vĩnh Nhi đỏ mặt: “Khụ khụ.”

Nghĩ đến chuyện Thanh Ninh mượn đồ ngủ quyến rũ với mình, cô đã bổ não đủ các loại rồi.

Nhưng, một thanh âm chậm rãi từ bên cạnh lại vang lên, nói: “Ừm, Thanh Ninh hơn em ba tuổi, các em còn cùng một trường đại học Y, em ấy lại là học tỷ của em, hai người thường xuyên nói chuyện, tán gẫu, cũng rất tốt.”

Tống Vĩnh Nhi kinh ngạc mà nhìn Lăng Ngạo, nhưng nhìn thấy Lăng Ngạo xiên một miếng gan ngỗng nhỏ vào miệng với vẻ mặt vô cảm, cái bộ dạng không mặn không nhạt đó, giống như là hồi nãy căn bản không có mở miệng nói chuyện vậy.

Két!

Két!

Két!

Ba tiếng kim loại va chạm vào nhau đột nhiên vang lên khiến cả ba người trên bàn ăn đều nhìn về hướng Nghê Chiến.

Nhưng nhìn thấy vị công tử lẽ ra phải thanh tao như hoa sen, trong đôi con ngươi màu hổ phách lại hiện lên một sự bi thảm!

Anh ta nhận ra động tác cắt miếng cá tuyết của mình quá mạnh rồi, vội vàng thu tay lại, nhưng vẫn trễ rồi!

Thanh Ninh cười phụt một tiếng, nhấc tay lên vỗ vỗ vai anh ta: “Nghê Chiến, anh hâm mộ đố kỵ đúng không! Em á, sắp kết hôn đến nơi rồi, còn anh, từ từ đợi đi nha!”

Nghê Chiến phẫn nộ mà trừng cô ta một cái, nhưng cô ta lại hất hất mái tóc ngắn đỏ lửa của mình, sau khi đứng dậy thì vẫy vẫy tay với anh ta: “Chào Nghê Chiến, tạm biệt Nghê Chiến!”

Nghê Chiến: “…”

“Hôm qua cậu ở trong phòng của Cố Duyên cả ngày, tôi nghe nói cửa hàng của cậu chiều hôm qua đã bắt đầu khởi công trang hoàng rồi, cậu không đi nhìn lấy một cái à?” Lăng Ngạo không vui mà nhìn anh ta một cái, lại nói: “Hôm nay đừng lãng phí thời gian nữa, mau đến cửa hàng xem đi, tuy chuyện trang hoàng đã có công ty trang hoàng bao trọn, nhưng cậu cũng không thể không nhìn lấy một cái a! Nợ nhiều tiền như vậy, cậu không định sớm ngày trả lại à?”

Nghê Chiến buồn bã, gật gật đầu: “Biết rồi, lát nữa em sẽ đi.”

“Ừm, hôm nay Trần An rảnh, để Trần An đưa cậu đi.” Nói đến đây, Lăng Ngạo đột nhiên nhớ tới: “Cậu có xe riêng của mình ở thành phố H mà đúng không?”

“Anh, anh tính mua xe cho em hả?” Nghê Chiến lập tức cười: “Ở thành phố H em lái chiếc Porsche, nhưng mà cái đó có chút đắt, anh mua cho em, em cũng sẽ ngại, như vậy đi, anh, anh mua cho em con BMW I8 đi, 6 tỷ là được rồi!”

“Ừm.”

Lăng Ngạo gật đầu, móc ra một tấm thẻ đưa cho anh ta, sau đó nói: “Đã đặc biệt bảo Trần Tín xin giùm cậu đó, có thể thấu chi đến 15 tỷ, làm tiền tiêu vặt của cậu. Nhưng cậu phải tự trả.”

Nghê Chiến: “…”

Lăng Ngạo lại chậm rãi mở miệng: “Đương nhiên, không phải là bảo cậu trả bây giờ, cũng không phải là cuối tháng, mà là 12 tháng tự nhiên, chính là một năm kỳ hạn.”

Phụt!

Tống Vĩnh Nhi không nhịn được mà bật cười thành tiếng, sau khi nhận ra tiếng cười của mình là sự tổn thương nặng nề đối với Nghê Chiến, cô liên tục xua tay: “Xin lỗi, xin lỗi, hồi nãy không nhịn được!”

Nhưng nhìn thấy, Nghê Chiến run rẩy cầm lấy lấy thẻ, trách nhiệm của anh ta lại tăng thêm một khoản rồi!

Thủ đô—

Đến gần trưa, một số lượng lớn quân hộ quốc đã bao vây Lăng thân vương phủ, đại Tướng quân kiêm Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Kiều Âu đích thân tới cửa.

Đứng trước những cây hoa anh đào cao lớn, đôi mắt ông ta chợt ươn ướt: “Lăng Húc, sao cậu lại sinh ra đứa nghịch tử này!”

Ở cuối cây hoa anh đào, Lăng Vân mặc một thân đồ trắng, mỉm cười với Kiều Âu dưới ánh mặt trời: “Cậu ba, chuyện gì mà lại phiền cậu đích thân đại giá quang lâm vậy?”

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện