Ba vị Linh Kiếm sư Kiếm Cương như kiếm quang rơi xuống, đoàn xe lần nữa tiến về phía trước, đến lúc cách vách tường cát bên ngoài vài dặm, một gã Linh Kiếm sư trẻ tuổi mặc kiếm bào màu trắng chạy ra đón chào.
“Là khách quý tới tham gia đại điển khai sơn Tàng Kiếm Môn sao? Tại hạ là Khổng Dương, đệ tử tiếp khách của Tàng Kiếm Môn.”
Trong mắt ba gã Linh Kiếm sư Kiếm Cương đồng thời hiện lên tinh quang, đệ tử tiếp khách Tàng Kiếm Môn sao ? Người này chính là một Linh Kiếm sư Kiếm Mạch trung kỳ, hơn nữa nhìn có vẻ còn chưa tới ba mươi tuổi! Đệ tử như vậy, mặc dù là ở tất cả Đại Kiếm Tông cũng là đệ tử nội môn! Không nghĩ tới Tàng Kiếm Môn lại cho đệ tử như vậy phái ra làm người tiếp khách. Không biết là Tàng Kiếm Môn thiếu thốn nhân thủ, hay là đệ tử tinh anh nhiều không có chỗ chứa?
“Vị tiểu huynh đệ này, tại hạ là thành chủ Tây Phong Thành Lý Nghị, đúng là nhận lời mời của quý môn mà đến.” Lý Nghị không kiêu ngạo không tự ti nói.
“Lão hủ là thủ tịch cung phụng phủ thành chủ Tây Phong Thành Tôn Thiên Triều.” Lão giả họ Tôn nói.
“Lão hủ là Môn chủ Cuồng Sa Kiếm Môn Tây Phong Thành, Hình Cuồng Phong.” Lão giả họ Hình nói.
“Lão thân là Môn chủ Nhạn Kiếm Môn Tây Phong Thành Vân Yến.” Phụ nhân trung niên nói.
“Thì ra là khách quý Tây Phong Thành, mời mấy vị đi bên này, tại hạ dẫn đường cho chư vị.”
Khổng Dương rất nhiệt tình dẫn đoàn xe tiếp tục đi tới, rất nhanh liền đi tới trước vách tường cát kia, lúc này Khổng Dương lấy ra từ trong kiếm nang một tấm kiếm bài làm từ Hoàng Ngọc óng ánh, rót kiếm khí vào, kiếm bài phóng xuất ra một cỗ ánh sáng màu vàng nhu hòa, Khổng Dương giơ cao kiếm bài ném về phía trước vách tường cát.
Linh quang lưu động của vách tường cát nhanh chóng chạm kiếm bài, lập tức vô thanh vô tức tan rã, chỗ trống phương viên vài trượng lộ ra.
“Chư vị, mời đi theo ta.”
Độ dày vách tường cát phải đến vài chục mét, đi qua hành lang mấy chục thước cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, một cỗ linh khí tinh thuần đến cực điểm tỏa vào mặt, làm cho người không nhịn được mà cảm thấy lỗ chân lông toàn thân khoan khoái dễ chịu, tất cả mỏi mệt trên đường đi phảng phất đều hết sạch.
Trước mắt bọn hắn hiện ra một ốc đảo thanh thúy, đất cát bên dưới sung túc hơi nước, đã bắt đầu chuyển hóa thành bùn đất, từng mảng thực vật trải rộng toàn bộ đại địa. Mà dưới chân bọn hắn, một con đường lớn rộng ba trượng uốn lượn kéo dài đến chỗ xa, nền đường hoàn toàn tạo thành từ một loại tinh thạch màu ố vàng, bên trên liên tiếp không nhìn ra dấu vết, bóng loáng.
Nhưng sự chú ý của bọn hắn lại bị tòa kiến trúc to lớn ở cuối con đường hấp dẫn, bất giác cả nhóm người chợt đứng ngây người.
Bởi vì bọn hắn thấy một tòa thành lơ lửng! Đúng vậy, chính là một tòa thành trì lơ lửng! Phiêu phù ở trên không cách mặt đất trăm mét, đồng thời phóng xuất ra linh quang óng ánh, như là một tòa Thủy Tinh Cung trên bầu trời!
“Sao có thể chứ? Bọn họ như thế nào có thể để một đồ vật nặng như vậy trôi nổi trên không? Cấm trận dưới tam giai căn bản không thể có loại năng lực này! Mặc dù là mười ba Kiếm Tông trong Tử Vân Tinh Các cũng chỉ có Tam gia mới có loại cấm trận như này!” Hình Cuồng Phong kích động nói.
Khổng Dương tiếp tục dẫn một đám người đang chóng mặt đi về phía trước, tiếp theo đó, thành trì huyền phù trên không trung kia lộ ra càng hùng vĩ, bắt đầu khởi động một đạo lưu sa cầu (cầu bằng cát) từ thành trì trên không rủ xuống mặt đất, mọi người đạp lên trên, một lực hút từ trong những hạt cát lưu động tuôn ra, tư động dẫn dắt mọi người đi lên.
“Đúng là tổ hợp cấm chế!”
Trên mặt lão giả tóc bạc Tôn Thiên Triều lần nữa lộ ra vẻ kinh hãi, lão có chút nghiên cứu đối với cấm chế nên đã nhìn ra cầu dưới chân là vài loại cấm chế tổ hợp mà thành, trong đó có Lực Hút cấm và Hậu Thổ cấm, tuy đều là cấm chế nhất giai cấp thấp, nhưng dung hợp cùng một chỗ lại hình thành cái cầu cát xảo diệu này.
Leo lên thành trì, bọn hắn lần nữa bị kích động kinh hãi, bởi vì tòa thành trì này vậy mà toàn bộ là do Hoàng Tinh Sa kiến tạo! Cái này cần bao nhiêu khoáng mạch Hoàng Tinh Sa đây ? Càng đáng sợ chính là, cái này cần bao nhiêu nhân lực, bao nhiêu thời gian mới có thể tế luyện ra?
Nhìn qua lên các loại kiến trúc trên tường xung quanh, mọi người chỉ cảm thấy yết hầu khô nóng, hận không thể cầm kiếm nạy ra mấy khối mang đi.
Kiến trúc bên trên thành trì kì thật cũng không nhiều lắm, ở trung tâm rải rác vài chục tòa lầu các đại điện, nhiều hơn chính là một ít sân cỏ đình đài chung quanh, thể hiện ra có hơi thưa thớt.
“Chư vị, mời theo tại hạ tiến về Tri Khách Viện phía trước nghỉ ngơi, đại điển cử hành vào ngày mai, đến lúc đó sẽ có người dẫn chư vị đến trước chủ điện xem lễ.” Khổng Dương nghiêng người nói.
“Làm phiền làm phiền.”
Không ai dám lãnh đạm chút nào, khiêm tốn hoàn lễ, Tàng Kiếm Môn thần bí này biểu hiện ra thực lực thật sự quá đáng sợ rồi, nếu không biết rõ Thiên Trì Kiếm Tông là ở Trung Đô Quận Cửu Hàn Châu thì bọn hắn cũng đã nghi ngờ Thiên Trì Kiếm Tông ở chỗ này khai tông lập phái rồi!
Tòa thành mệnh danh Tàng Kiếm Thành là trung tâm ở đây, một tầng sương mù nồng đậm dày đặc hoàn toàn bao phủ phương viên ngàn mét ở trong, sau tầng sương mù dày đặc là một chiếc kiếm thuyền cực lớn chiều dài trăm trượng đỗ trên một tòa bình đài, hai cái cánh chim rộng thùng thình tự động co rút lại, như là một tầng giáp lông vũ quanh thân thuyền.
“Đại điển khai sơn chuẩn bị như thế nào?” Mạc Vấn khoanh chân ngồi ở trong khoang, nhàn nhạt hỏi người nhậm chức Môn chủ đầu tiên của Tàng Kiếm Môn.
Lãnh Cừu thấp giọng nói: “Rất thuận lợi, thành chủ mười một thành quận lớn và tất cả đại kiếm môn trong phương viên ba nghìn dặm đều lục tục chạy đến, đại điển ngày mai có thể cử hành đúng hạn.”
“Những người này phản ứng như thế nào?”
Lãnh Cừu trầm ngâm một chút: “Có một số người rất kính sợ, cố ý kết minh cùng chúng ta, thành lập khu vực giao dịch, nhưng có vài tên Môn chủ kiếm môn sau khi đi thăm quan Tàng Kiếm Thành, sinh ra ý định dòm ngó dò xét.”
“Không sao, có kiếm trận Cửu Khúc Phi Sa cùng Mậu Linh Huyền Sát ở đây, bọn hắn không gây nên sóng gió gì được đâu. Thời điểm cử hành đại điển, có thể cho Đại Hoàng cùng Tiểu Hoàng lộ ra phía dưới, ta nghĩ có thể tránh được không ít phiền phức.”
“Vâng.”
Mạc Vấn đưa tay ném một vật ra ngoài, Lãnh Cừu vô thức tiếp nhận, là một ngọc giản.
“Kiếm quyết của ngươi ta đã hoàn thiện một chút, mới chỉ đủ cho ngươi tu luyện tới Kiếm Nguyên sơ kỳ, bộ phận còn thiếu phía sau trong thời gian ngắn ta không cách nào suy diễn ra, đến lúc đó ngươi có thể sửa tu một bộ