TRUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển 1: Chú Kiếm sơn trang
Chương 25: Kiếm thế cường hóa
Dịch giả: Nino1310
Biên tập:
)
Bàng Quang đâu còn có được sự trấn định ban nãy, hoảng sợ thối lui về phía sau, đụng vào chiếc ghế sau lưng đồng thời ngã xuống đất, sau đó liền lăn một vòng xông về phía tên linh kiếm sư lục giai kia, giống như chỉ có tới bên cạnh đối phương mới có thể tìm được chút cảm giác an toàn.
“Ta chưa từng nói rằng ta là kiếm khách.”
Mạc Vấn bình thản nói, trường kiếm trong tay run lên, không có bất kỳ một tia kiếm khí hay linh khí ba động, đấu lạp trên đầu tên ngũ giai linh kiếm sư trước mặt đột nhiên vỡ thành hai mảnh rơi xuống, lộ ra một khuôn mặt đang nhăn nhó với vẻ khó hiểu, kinh nghi, sợ hãi. Mà khuôn mặt này đúng là người mới lúc nãy mua hàn thiết từ tay hắn, đường chủ Kiếm Sư Đường - Liễu Đao.
“Không có khả năng, ngươi không thể sử dụng kiếm khí, kiếm của ngươi cũng không phải là linh kiếm, sao có thể phá vỡ được kiếm khí của ta?” Liễu Đao chăm chú nhìn Mặc Vấn, hận không thể đem hắn ăn tươi nuốt sống.
“Ta nói rồi, ta chưa từng nhận mình là kiếm khách.” Mạc Vấn nhấn mạnh lần thứ hai, cổ tay lật lại, trường kiếm chém xuống một cách tự nhiên lưu loát, tốc độ không nhanh nhưng khi vào trong mắt Liễu Đao thì hắn lại căn bản không biết ngăn cản như thế nào, tựa như một kiếm “Tiên Nhân Chi Lộ” bình thường lúc trước của Mạc Vấn đã dễ dàng phá vỡ kiếm khí của hắn đồng thời chĩa thằng vào cổ họng hắn, mà một kiếm này “Đầu Thạch Vấn Lộ” càng làm cho hắn không thể chống đỡ, trơ mắt nhìn nó cắt đi gân tay ở cổ tay phải, linh kiếm trong tay rốt cuộc không cầm được nữa, leng keng một tiếng rơi trên mặt đất.
“Sang!” Hai gã Linh Kiếm Sư khác cũng không chịu nổi áp lực mà rút ra nửa thanh kiếm, tên lục Linh Kiếm sư lục giai kia cũng xê dịch chân phải đi nửa bước, tùy thời có thể chuẩn bị xuất thủ. Tình cảnh trước mặt hôm nay thật là quỷ dị. Một thiếu niên không sử dụng bất cứ kiếm khí hay linh lực gì, chỉ bằng kiếm thức đơn giản nhất trong Đại Chu Thiên Kiếm Quyết, hai kiếm liền phế đi một tên Linh Kiếm Sư ngũ giai. Thiếu niên trước mặt này căn bản không giống như biểu hiện bên ngoài của hắn, không chỉ đơn giản là một kiếm khách.
“Ngươi … Ngươi dám phế ta...” Liễu Đao nhìn cổ tay mình một cách khó tin, toàn thân kịch liệt run rẩy.
“Không. Sao ngươi có thể phế ta? Ta là người của Thanh Thành Liễu gia. Sao ngươi dám phế ta cơ chứ?” Liễu Đao quát ầm lên một cách oán độc.
Mạc Vấn khẽ nhíu mày, hắn đã từng nghe nói đến Thanh Thành Liễu gia khi còn ở sơn trang, đó là bá chủ của Thanh Châu, có cùng tính chất với Mạc gia Chú Kiếm Sơn trang bọn họ. Nhưng cũng không phải là một tòa thành trì được triều đình công nhận, mà là một trang viên do gia tộc thành lập được người Liễu gia gọi là Thanh Thành mà thôi. Tổng thể thực lực không kém, nhưng so với Chú Kiếm sơn trang bọn họ thì thua kém rất xa. Trong gia tộc chỉ vẻn vẹn có một người lão tổ thực lực đạt tới bát giai, liền có thể xưng bá ở nơi Thanh Châu xa xôi này, nhưng Linh Kiếm Sư thất giai cũng có không ít. Với thực lực hiện tại của Mạc Vấn hôm nay xác thực không dễ trêu vào, nhưng mười sáu năm làm phế vật, trong bất chợt có được lực lượng cường đại, tâm tư vội vàng này không phải nói áp chế là có thể áp chế, trong nội tâm thậm chí dâng lên ý niệm muốn tranh phong cùng đối phương.
Điều tức tâm tình kích động trong một lúc, hoàn toàn bất chấp uy hiếp của Liễu Đao, nhìn về Linh Kiếm Sư lục giai trốn phía sau lưng Bàng Quang.
“Ngươi, ngươi đừng tới đây!” Bàng Quang đang quan sát tình hình xung quanh, thấy vậy thì như bị bò cạp châm một cái, cả người co lại nhảy lùi về phía sau, mạnh miệng quát to: “Lên, đều lên cho ta. Ai giết người này sẽ được thưởng trăm cân huyền thiết.”
Có trọng thưởng tất có dũng phu, trăm cân huyền thiết giá trị vạn kim, cũng đủ để so với một thanh thượng phẩm linh kiếm. Lập tức, ba gã Linh Kiếm Sư vốn đang do dự đều hít thở dồn dập.
Hai gã Linh Kiếm Sư ngũ giai không nhẫn nại được nữa, linh kiếm xuất vỏ, hai đạo kiếm khí trái phải đồng thời bắn ra, một trước một sau giao thoa chém về phía Mạc Vấn, nhìn thấy kết cục của Liễu Đao thì bọn họ liền chọn cách đánh từ xa.
Trường kiếm của Mạc Vấn chuyển một cái, tùy ý vạch ra hai đường kiếm, hai đạo kiếm khí với khí thế phi phàm ầm ầm tiêu tán trong không khí.
Hai gã Linh Kiếm Sư ngũ giai toàn thân chấn động, không phải là kinh hãi, mà là hoảng sợ. Người khác có thể không biết, nhưng là người phát ra hai đạo kiếm khí kia, hai người lại vô cùng rõ ràng cảm ứng được thiếu niên trước mặt này tùy ý vạch ra hai kiếm lại chém vào nơi yếu nhất của kiếm khí, trực tiếp chặn đứng hai đạo kiếm khí của họ. Loại nhãn lực kiếm thuật này đừng nói là siêu nhất lưu kiếm khách, cho dù là Linh Kiếm Sư cao giai cũng không nhất định có khả năng làm được.
Thấy hai gã thủ hạ có chút sợ hãi lui lại, Bàng Quang hổn hển kêu lên: “Khốn kiếp, nuôi các ngươi lâu như vậy, ngay cả tên tiểu tử này cũng không xử lý được, các ngươi còn làm được gì chứ?”
Tượng đất còn có ba phần nộ khí, huống chi đường đường là Linh Kiếm Sư ngũ giai, vốn ban đầu bọn họ được Tàng Trân Lâu cung phụng, ngày thường Tàng Trân Lâu cung cấp tư nguyên cho bọn hắn tu luyện, nên khi Tàng Trân Lâu gặp phiền toái liền xuất thủ giải quyết, nhưng không có nghĩa là trở thành tay chân của Tàng Trân Lâu. Việc làm lần này của Bàng Quang rõ ràng là đã vi phạm vào tôn chỉ của Tàng Trân Lâu, bọn hắn có quyền cự tuyệt. Cho nên lúc này nghe Bàng Quang quát mắng thì không khỏi tức giận, liếc mắt nhìn nhau liền chắp tay nói với Mạc Vấn: “Các hạ, việc này là chúng ta có mắt như mù, không nhìn thấy Thái Sơn, có chỗ nào mạo phạm xin tha thứ, chúng ta sẽ không nhúng tay vào ân oán của ngươi và Bàng Quang nữa, cáo từ!”
Hai người nói xong liền thu kiếm, nhún người hướng về phía đầu bậc thang, xem chừng là có ý định rời khỏi nơi này.
“Khốn kiếp, các ngươi dám rời đi? Không sợ ta làm cho Tàng Trân Lâu thu hồi tất cả chi phí trước kia của các ngươi sao?” Bàng Quang chỉ vào hai người giận dữ hét.
Một tên Linh Kiếm Sư ngũ giai ngoảnh lại liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Chuyện ngày hôm nay chúng ta sẽ báo cáo đúng sự thật lên tổng lâu ở Thanh Châu, đúng sai đều do đại chấp sự quyết định.”
“Ngươi, các ngươi…” Bàng Quang nghẹn họng, chỉ vào bóng lưng của hai người nói không ra lời, tiếp theo hắn liền cảm thấy hoa mắt, cái tên Linh Kiếm Sư lục giai luôn đứng trước người hắn làm lá chắn không chào mà đi, lắc mình vọt xuống lầu.
Bàng Quang ngây dại, một hồi bố cục vốn đã chắc thắng, hiện tại chính mình ngược lại trở thành con