Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1804


trước sau

Chương 1804

 

Nếu gã ta không biết thân phận của Tân Trạm thì thôi, bây giờ biết thân phận của con trai Tân Hoàng rồi còn để anh ở gặp nguy hiểm ở địa bàn mình, sau khi xảy ra chuyện, Tân Hoàng không ngay lập tức hoài nghi là mình làm, đây không phải chờ cho hai phe xảy ra chiến tranh sao.

 

Thực ra không quan tâm Tuệ Khả, Ôn Lạc chỉ hừ lạnh một tiếng.

 

“Được rồi Ôn Lạc, cũng nên công bố kết quả, để đám người chờ bên ngoài yên tâm” Thẩm Quốc Nhiên cười nói.

 

Ôn Lạc vung tay lên, màn sáng bốn phía chớp mắt tản đi, gió bão tan biến, tất cả tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.

 

Bên ngoài cơn gió lốc này, phần lớn tu sĩ đều không đi, bao gồm Ngu Mỹ Nhân và đám người cung chủ Cực Hàn ở bên trong, lúc này đều nhìn về khu vực trung tâm, đang chờ đợi kết quả cuối cùng.

 

Lúc này gió bão tan biến, Đông Vực Chủ đứng chắp tay, bay đến chỗ cao nhất, giống như hướng mặt trời mọc.

 

Ánh mắt ông ta như điện đảo qua bốn phía, giọng nói như sấm rền, truyền khắp ngàn dặm.

 

“Nhà họ Sài cấu kết Ma Tôn, tàn sát mấy ngàn tu sĩ, hãm hại đám người Tân Trạm, tội không thả tha, kể từ hôm nay phải tiêu diệt”

 

Lời nói Ôn Lạc gọn gàng, nhưng tin tức truyền lại giống như gió bão điên cuồng, lập tức càn quét bốn phía.

 

Vẻ mặt đại tổng quản giật mình, ông ta mạnh mẽ nhìn về phía Tân Trạm, trong mắt đầy khó tin.

 

Đại nhân Vực Chủ thế mà xuống tay giết nhà họ Sài.

 

Làm người thân cận của Đông Vực Chủ, ông ta đương nhiên biết chuyện bên trong, đại nhân Vực Chủ cho dù thế nào cũng muốn bảo vệ nhà họ Sài.

 

Cho nên Tân Trạm rốt cuộc nói gì, làm gì, có thể khiến Đông Vực Chủ nhất ngôn cửu đỉnh, mình ta vô địch hoàn toàn đổi ý, muốn diệt toàn tộc nhà họ Sài.

 

Chẳng lẽ Tân Trạm này có chứng cứ Vực Chủ không thể không thừa nhận, Vực Chủ đồng ý cho qua, sau đó lại nặng tay trả thù Tân Trạm?

 

Nhưng

chuyện này vẫn chưa xong.

 

Ôn Lạc lạnh nhạt nhìn Tân Trạm một chút, tiếp tục nói: “Xét thấy tu sĩ Tân Trạm vạch trần âm mưu của nhà họ Sài, tru sát Ma Tôn thượng cổ, tránh cho Đông Vực trăm họ lầm than, có tội ắt phải phạt, có công ắt có thưởng”

 

Ông ta vung tay lên, một miếng ngọc bài màu xanh đột nhiên bay ra từ trong tay áo, vừa xuất hiện đã phun trào ra một khí tức ngút trời, giữa không trung hoá thành một đầu rồng lớn, bay thẳng lên trời gào thét.

 

Mười phần up áp của Thanh Long này giống như vương giả đích thân tới, khiến tất cả mọi người cảm thấy lãm liệt trong lòng.

 

“Bản tôn quyết định ban cho Tân Trạm Thanh Long Lệnh”

 

Câu nói này giống như quả bom nặng ký, mọi người ở đây hoàn toàn sôi trào.

 

Thanh Long Lệnh?

 

Đại tổng quản muốn rách cả mí mắt, xém chút không kiềm chế nổi tát mình một phát, ông ta hoài nghi mình đang năm mơ.

 

Lúc trước ông ta còn hoài nghỉ, có phải Vực Chủ bị thúc ép gì không, không thể không tạm thời nhẫn nhịn, mà lặng lẽ tính toán sau này trả thù.

 

Nhưng Thanh Long Lệnh này mới ra, hiển nhiên là ông ta toàn suy nghĩ lung tung.

 

Bởi vì thứ này thực sự quá quý giá, Đông Vực thành lập đến nay cũng không cho ra bao nhiêu, hơn nữa chỉ dành cho thiên tài trẻ tuổi Vực Chủ xem trọng, mà còn là đại biểu cho mặt mũi của Vực Chủ.

 

Có Lệnh này ở đây, giống như Vực Chủ đích thân tới, ai dám lỗ mãng thì chính là khiêu khích Vực Chủ.

 

Chỉ cần Tân Trạm này không phạm phải chuyện người người oán trách gì, có thể nói cầm lệnh bài thì có thể đi ngang ở Đông Vực.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện