Hứa Thanh Tuyết: “Chị, mau nhận hoa đi. Đây là tâm ý của cậu chủ Vũ mà, làm sao chị có thể để cậu chủ Vũ mỏi tay được chứ?"
Hứa Đình Hùng: “Đúng vậy, cậu chủ Vũ và con là thanh mai trúc mã, tặng một bó hoa cũng phải thôi mà.”
Phương Như Nguyệt: “Thanh Mây, không được bất lịch sự như vậy, còn không mau nhận hoa đi."
Sắc mặt Hứa Thanh Mây ửng hồng lên, làm sao cô có thể nhận lấy bó hoa này được chứ?
Thế nhưng vào lúc này, một bàn tay duỗi ra nhận lấy bó hoa trong tay Thôi Nguyên Vũ.
Người đến chính là Lâm Mạc Huy.
“Cậu chủ Vũ, cậu xuất thân giàu có, phải hiểu cái gì gọi là lễ phép và quy củ chứ? Tặng hoa cho một người phụ nữ đã có chồng, ha ha, nhà họ Thôi đều không biết xấu hổ như vậy sao?"
Lâm Mạc Huy cười ha ha nói.
Sắc mặt mọi người trong nhà đều thay đổi, Hứa Đình Hùng tức giận vỗ bàn nói: “Lâm Mạc Huy, cậu nói cái gì đấy? Làm sao cậu có thể làm nhục cậu chủ Vũ như vậy được?"
Phương Như Nguyệt: “Còn không mau xin lỗi cậu chủ Vũ đi."
Hứa Thanh Tuyết: “Lâm Mạc Huy, anh là cái thá gì chứ, làm sao anh có thể so được với cậu chủ Vũ? Chỉ một cọng lông của cậu chủ Vũ cũng có thể quý trọng hơn anh, anh có hiểu không?"
Vốn đĩ Thôi Nguyên Vũ có chút tức giận, thế nhưng bây giờ nghe thấy lời nói của mọi người thì lập tức nở nụ cười. Anh ta liếc xéo Lâm Mạc Huy, không hề mở miệng, chỉ chờ đợi Lâm Mạc Huy đến xin lỗi.
Lúc này, Hứa Thanh Mây trực tiếp khoác tay Lâm Mạc Huy, nhẹ giọng nói: "Cậu chủ Vũ, anh đến nhà tôi có việc gì không?"
“Trước tiên phải để Lâm Mạc Huy nói xin lỗi đã." Hứa Thanh Tuyết lớn tiếng nói.
Hứa Thanh Mây: "Nếu như không có chuyện gì thì công ty tôi còn chút chuyện, Lâm Mạc Huy, đưa em trở về công ty đi."
Sắc mặt Thôi Nguyên Vũ khẽ run lên, đây là hạ lệnh đuổi khách.
Anh ta tức giận nhìn chằm chằm Lâm Mạc Huy, thế nhưng trên mặt vẫn nặn ra nụ cười vui vẻ: “Thanh Mây, anh nghe bạn nói hôm nay em đi mượn lãi suất cao hả?”
Sắc mặt Hứa Thanh Mây vô cùng khó coi, trầm giọng nói: “Làm sao anh biết?"
Thôi Nguyên Vũ: “Em đi tìm Ngô Chí Dũng, người này miệng rộng nên tiếng xấu đồn xa thôi.”
"Anh ta khoác lác ở bên ngoài rằng người đẹp nhất thành phố Hải Dương đến tìm anh ta mượn tiền, trong một tháng không thể trả nổi thì anh ta có thể lên giường với người đó. Bây giờ bên ngoài ai cũng biết chuyện này cả!"
Sắc mặt Hứa Thanh Mây xanh mét, đây quả thật là sỉ nhục mà.
Thôi Nguyên Vũ than thở nói: “Thanh Mây, em có chuyện gì khó xử thì đến tìm anh là được rồi. Tại sao lại đi trêu chọc những thứ người như vậy chứ?"
"Không phải chỉ là một chút tiền thôi sao? Cần bao nhiêu, anh sẽ xoay chỗ khác để đưa em dùng trước."
"Loại lãi suất cao thế này, không thể đụng vào đâu."
Ánh mắt Phương Như Nguyệt sáng lên: “Cậu chủ Vũ, chuyện này... làm vậy được không?"
Thôi Nguyên Vũ: “Haizz, bác gái, cháu đã nói rồi, đừng xem cháu là người ngoài nữa. Chuyện này thì có gì không được chứ?"
“Thanh Mây, anh chuyển trước một trăm tám mươi tỷ cho em nhé. Thế nào, có đủ không?"
"Nếu như không đủ thì trong vòng ba ngày, anh sẽ chuyển thêm cho em nữa.”
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt vui mừng khôn xiết, gật đầu liên tục nói: “Đủ rồi, đủ rồi. Cậu chủ Vũ, cậu quá trượng nghĩa rồi. Thanh Mây có người bạn như cậu, thật đúng là may mắn của Thanh Mây mà."
Vừa dứt lời, hai người lại nhìn Lâm Mạc Huy với vẻ mặt chán ghét.
Hai người này cùng độ tuổi với nhau, tại sao