Tô Nhạc Luân vẫy tay ra hiệu cho ba người nói: "Có chuyện gì thì ngồi xuống rồi nói nhé."
Khi đã ngồi xuống, Chung Phù Ngọc nhìn Mã Hiểu Lộ trong tình trạng hiện tại, e rằng cô không thể giải thích rõ ràng, nên nhẹ nhàng đẩy Mã Hữu An: "Anh nói đi."
Mã Hữu An hít một hơi thật sâu rồi nói với Tô Nhạc Luân: "Ông thông gia à, trước đây hai nhà chúng ta ít giao lưu, có lẽ sau này sẽ không còn gặp nhau nữa. Tô Vũ đã ra đi, chúng ta hãy thỏa thuận gác lại mọi hiềm khích đưa tiễn nó đoạn đường cuối đi."
Tô Nhạc Luân lúc đầu không phản ứng gì, ngẩn ra một lúc rồi nói: "Tô Vũ ra đi? Nghĩa là sao?"
Tô Nhạc Luân vẫn nghĩ Tô Vũ đi xa chứ.
Mã Hữu An cắn răng nói thêm: "Mấy ngày trước, nó ra biển nhưng vẫn chưa về. Đội cứu hộ trên biển đã tìm thấy những mảnh vỡ của con thuyền, nên Tô Vũ có lẽ không bao giờ trở về nữa."
Nghe tin này, Tô Nhạc Luân ngớ ra một lúc, nhưng gương mặt không hề có vẻ buồn thương, thậm chí còn có vẻ hơi vui mừng.
Một lúc sau, Tô Nhạc Luân lạnh lùng cười nhạt: "Hừ, chết rồi thì liên quan gì đến tôi?"
Sau khi Lý Nguyệt Hoa chia rẽ tình cảm cha con, Tô Nhạc Luân vẫn nghĩ Tô Vũ không phải con ruột của mình.
Ông ta cho rằng Lâm Thiến ngoại tình sinh ra Tô Vũ, chỉ là Tô Nhạc Luân không muốn phơi bày sự thật là Lâm Thiến đội cho mình cái sừng to như vậy: nên mới nuôi Tô Vũ, rồi cưới vợ cho anh.
Nhưng sau này Tô Vũ ngày càng hỗn láo quá đáng, thậm chí lần khai trương công ty gần đây, anh đối xử với ông ta như người xa lạ.
Khiến Tô Nhạc Luân tức giận vô cùng, ông ta cảm thấy mình không làm gì sai với Tô Vũ, rõ ràng đã biết không phải con ruột mà vẫn nuôi nấng.
Lúc đó Tô Nhạc Luân nghĩ, nuôi một con chó còn tốt hơn, ít ra chó vẫn biết vẫy đuôi khi gặp mình.
Nên từ đó, Tô Nhạc Luân hoàn toàn không còn tình cảm gì với Tô Vũ, thậm chí còn kết oán trong lòng.
"Liên quan gì đến ông? Ông có còn là một người cha không thế? Đã không trân trọng Tô Vũ thì thôi, giờ người ta mất rồi mà ông còn nói được như vậy sao?”
Mã Hữu An tức giận.
Ông ấy chưa bao giờ thấy người cha nào khi biết tin con mình chết lại có thể nói ra những lời như thế.
"Tôi đã bảo, sống chết của nó chẳng liên quan gì đến tôi cả." Tô Nhạc Luân vẫn giữ nguyên thái độ.
Mã Hữu An chỉ tay về phía Tô Nhạc Luân, cắn chặt răng rồi không thể nói thêm lời nào, đứng dậy kéo tay Mã Hiểu Lộ: "Chúng ta đi thôi."
Nhưng Mã Hiểu Lộ nhẹ