Truyện Rể Quý Trời Cho - Full

Chương 71-72-73


trước sau

Advertisement

 Chương 71: Vua Bài

Tên mập trực tiếp bật dậy khỏi ghế, trừng mắt nhìn người đó, nói: “Cậu nói cái gì cơ, dùng 30 ngàn thắng cả sòng bạc?”

“Không…không sai, nếu cứ tiếp tục như vậy, sòng bạc của chúng ta thật sự phải phá sản a.” Người đó đáp.

Tên mập nuốt nước bọt, không ngờ người mà Lý Huỳnh Thái mang đến lại lợi hại như vậy.

“Mau đưa tôi đi tìm người đó, tôi phải xem thử, cậu ta có bản lĩnh lớn thế nào, vậy mà lại muốn thắng sòng bạc tôi đến phá sản!”

Hai người lập tức đi ra bên ngoài, nhìn trông vô cùng hoang mang. Sảnh trò chơi trên tầng hai.

Hai người Lý Huỳnh Thái và Trần Tài Anh mặt ủ mày chau mà ném con chip cuối cùng trong tay mình ra, 30 triệu đã bị bọn họ thua sạch trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi.

Đối với Trần Tài Anh, bọn họ dùng một tiếng đồng hồ mà mới thua có 30 triệu đã là vô cùng lợi hại rồi.

Những tiểu bạch không biết cái gì hết, cho dù có lấy 30 tỷ ra thì cũng có thể thua sạch sành sanh trong vòng 10 phút.

“Mẹ nó, tên mập chết tiệt đó vậy mà cũng chưa ra ngoài gặp tôi, lần sau tôi mà gặp ông ta, tôi sẽ tẩn cho ông ta một trận trước.” Lý Huỳnh Thái hung dữ nói.

“Đi tìm Lâm Thanh Diện trước đi, xem xem tình hình bên cậu ta thế nào rồi.” Trần Tài Anh mở miệng.

“Có thể sao nữa, anh ấy lấy 30 ngàn tiền chip, chắc vừa mới bắt đầu đã thua sạch rồi đó, bây giờ nói không chừng đang ngồi ở cái góc nào đó a.” Lý Huỳnh Thái lên tiếng.

Chính vào lúc này, ở trước một cái bàn không xa kia đột nhiên bùng phát ra một tiếng hoan hô kịch liệt, hai người Lý Huỳnh Thái và Trần Tài Anh nhìn về phía bên đó, không biết xảy ra chuyện gì rồi.

Hai người chen vào trong đám người, muốn xem thử là chuyện gì, Hai người bọn họ đến bên cạnh bàn, nhìn thấy Lâm Thanh Diện đang bị một đám người vây quanh, mà ở trước mặt của anh, là một đống chip đã chất thành núi nhỏ.

Hai người Trần Tài Anh và Lý Huỳnh Thái lập tức sững sờ.

Hồi nãy Lâm Thanh Diện không phải chỉ lấy có một con chip 30 ngàn thôi sao, sao bây giờ ở trước mặt anh lại biến thành nhiều chip như vậy rồi?

Lý Huỳnh Thái vội vàng đi đến bên cạnh Lâm Thanh Diện, mở miệng hỏi: “Anh Diện, chỗ này sao rồi? Số chip này sao lại để trước mặt anh thế? Bọn họ không cần nữa rồi sao?”

Lâm Thanh Diện nhìn thấy hai người Lý Huỳnh Thái và Trần Tài Anh, cười nói: “Hai người các người cuối cùng cũng đến rồi, còn không đến nữa, bọn họ chỉ e là không chơi với tôi nữa rồi.”

Nhà cái đứng trước mặt Lâm Thanh Diện sắc mặt tái xanh, trong lòng nghĩ mẹ nó cậu đã sắp thắng đến sòng bạc chúng tôi phá sản rồi, nếu như còn chơi với cậu nữa, không phải là tự tìm khổ sao.

 

“Lâm Thanh Diện, mấy cái này đều là cậu thắng được sao?” Trần Tài Anh nhìn chằm chằm vào số chip đó, vẻ mặt không dám tin mà nói.

Lâm Thanh Diện gật gật đầu.

“Đậu xanh, anh Diện, ngầu thật a, số chip này cộng lại bao nhiêu đây, đủ một tỷ rưỡi không?” Lý Huỳnh Thái mở miệng nói.

“Chắc khoảng 15 tỷ đó.” Lâm Thanh Diện nhàn nhạt lên tiếng.

Trần Tài Anh và Lý Huỳnh Thái đều sững sờ, sau đó hai người đều hít một ngụm khí lạnh.

“Mười…mười lăm tỷ, mẹ tôi ơi, anh Diện, anh dùng 30 ngàn, thắng được 15 tỷ sao?” Thanh âm lúc nói chuyện của Lý Huỳnh Thái có chút run rầy.

Trần Tài Anh lập tức đi đếm số chip đó một lát, phát hiện số con chip này cộng lại quả thực là có mười mấy tỷ.

“Tên này, thật sự không phải là quái vật sao?” Trần Tài Anh lầm bẩm.

Mãi đến bây giờ anh ta mới phát hiện ra, anh ta chọn đi theo Lâm Thanh Diện,

là một sự lựa chọn chính xác như thế nào. “Được rồi, mau đi kêu ông chủ ở đây tới đi, tôi thắng nhiều như vậy rồi, ông ta chắc cũng nên ra gặp tôi rồi chứ.”  Lâm Thanh Diện mở miệng nói.

“Không cần kêu nữa, ông chủ chúng tôi đã đến rồi.” Lúc này một thanh âm chợt vang lên.

Tất cả mọi người đều quay đầu qua, nhìn thấy một ông mập đang đi về phía này.

“Vua bài đến rồi, tên tiểu tử này xui xẻo rồi.”

“Tuy kỹ năng đánh bạc của tên nhóc này rất tốt, nhưng so với vua bài, chỉ e là còn kém xa, bây giờ vua bài chắc chắn là đến xử lý cậu ta rồi.”

“Chậc chậc, có thể ép vua bài ra đây đã là không tệ rồi, đáng tiếc là sự lợi hại của vua bài, không phải ai cũng có thể so được a.”

 

Tên mập đó trực tiếp kéo nhà cái ra, đứng ở đối diện Lâm Thanh Diện.

 

Ông ta đánh giá trên dưới Lâm Thanh Diện một cái, mở miệng hỏi: “Cậu chính là người đã dùng 30 ngàn thắng cả sòng bạc của tôi?”

“Không sai, chính là tôi.” Lâm Thanh Diện cười gật đầu. Tên mập giơ tay gãi gãi đầu mình, mở miệng nói: “Cậu chính là người đầu tiên làm được đến bước này ở sòng bạc của tôi, nói đi, cậu rốt cuộc muốn làm gì?”

Lâm Thanh Diện nhìn Lý Huỳnh Thái và Trần Tài Anh ở bên cạnh một cái, mở miệng nói: “Tôi muốn làm gì, hai người bọn họ chắc đã nói qua với ông rồi, chỉ cần ông đồng ý sau này đi theo Trần Tài Anh, thì 15 tỷ này tôi có thể trả cho ông.”

Tên mập cười khẩy một cái, nói: “Không lẽ cậu cho rằng 15 tỷ là có thể mua chuộc được tôi sao? Nói cho cậu biết, muốn khiến tôi phục, chỉ có một cách, đó chính là chơi bài thắng tôi! Cậu dám không?”

Lâm Thanh Diện cười cười: “Có gì không dám.”

 
 

Người xung quanh nghe thấy lời này của Lâm Thanh Diện, lập tức cười lên.

“Tiều tử, có thể cậu không biết, ông ta chính là vua bài nổi tiếng một vùng, trên bàn chơi bài, ông ta chưa hề thua qua bất kỳ ai, cậu đừng có bốc phét lớn quá, coi chừng đau đó.”

“Ha ha, dám khiêu chiến vua bài như vậy, tôi thấy lần đầu đó, hôm nay chỉ e là

có kịch hay xem rồi.”

“Vua bài không có đơn giản như cậu nghĩ đâu, người chơi cùng với ông ta, cuối cùng đều thua đến cả cái quần lót cũng không còn a.”

Tên mập nghe thấy người xung quanh tâng bốc mình, trên mặt cũng lộ ra nụ cười đắc ý.

“Tiểu tử, nghe chưa, chơi bài với tôi, cậu phải chuẩn bị khuynh gia bại sản đó.”

Lâm Thanh Diện cười cười, mở miệng nói: “Chỉ sợ cuối cùng người khuynh gia bại sản là ông đó.”

Trên mặt tên mập lộ ra một tia khinh miệt, quay đầu nhìn người bên cạnh một cái, mở miệng nói: “Đi lấy xúc xắc qua đây.”

Người đó lập tức chạy đi lấy hai cốc xúc xắc và một nắm xúc xắc.

 

“Tôi không so phức tạp với cậu, hôm nay tôi so lắc xúc xắc với cậu, so lớn nhỏ, ai có điểm số nhỏ hơn thì thắng, thấy thế nào?”

 

Lâm Thanh Diện vốn còn tưởng là cái được gọi là vua bài sẽ lấy một số thứ loè loẹt sặc sỡ gì đó ra làm khó anh, không ngờ vậy mà lại là lắc xúc xắc.

Tuy là so ai có điểm số nhỏ hơn, nhưng cái này đối với Lâm Thanh Diện mà nói, không có khác biệt gì cả.

Lắc xúc xắc, là trò chơi mà Lâm Thanh Diện chưa hề thua bất cứ ai kể từ 10 tuổi đến giờ.

Tất nhiên, ngoại trừ Hứa Bích Hoài. “Được.” Lâm Thanh Diện đáp.

“Ha ha ha, nếu cậu đã đồng ý rồi, vậy tôi sẽ nói tiền đặt cược, nếu như cậu thắng, tôi sẽ nghe cậu, sau này lăn lộn cùng với tên Trần Tài Anh đó, nếu như tôi thắng rồi, cậu không những phải để lại 15 tỷ này, hơn nữa còn phải thêm 15 tỷ, và còn phải để lại quần áo trên người nữa, thế nào?“ Tên mập nói tiếp.

Mỗi một người đã đánh cược qua với tên mập đều biết, câu nói mà ông ta thích nhất chính là thua đến cả quần lót cũng không còn, cho nên mỗi lần ra kèo là ông ta lại đánh cược hết đồ của người khác, một khi thua ông ta thì phải gần như là trần truồng mà đi.

Đây mới là ý nghĩa chân chính của việc thua đến quần lót cũng không còn.

“Mẹ nó, cuối cùng lại có thể nhìn thấy người thua đến cả quần lót cũng không còn rồi, sau này các người cuối cùng không cần đùa cợt tôi nữa.” Một đại hán có vẻ ngoài cường tráng gần như là khóc đến nơi, nhìn trông vô cùng cảm tạ Lâm Thanh Diện, bởi vì anh ta chính là một trong những người đã thua đến trần trụi cả mông.

Lý Huỳnh Thái và Trần Tài Anh nhìn thấy Lâm Thanh Diện chấp nhận cá cược của tên mập, đều có chút lo lắng.

“Anh Diện, tên mập này là một tay lắc xúc xắc tài ba đó, em chưa từng thấy ông ta thua bất kỳ ai, nếu như anh thua rồi thì phải trần trụi cả mông đó.” Lý Huỳnh Thái khuyên.

“Yên tâm đi, tôi sẽ không thua đâu.” Lâm Thanh Diện cười nói.

Thấy Lâm Thanh Diện kiên định như vậy, Lý Huỳnh Thái và Trần Tài Anh cũng không tiện ngăn cản, chỉ có thể để cho Lâm Thanh Diện và tên mập cá cược thôi.

Têm mập chia xúc xắc trong tay thành hai phần, một phần 12 cái, đưa cho Lâm Thanh Diện.

“Tôi và cậu mỗi người có mười hai con xúc xắc, ai lắc ra điểm số nhỏ hơn thì thắng.” Tên mập mở miệng.

Mười hai con xúc xắc, ngay cả với những cao thủ sòng bài như tên mập cũng khá khó kiểm soát, càng huống hồ là phải lắc ra điểm số nhỏ nhất.

Người xung quanh nhìn thấy tên mập lấy ra nhiều xúc xắc như vậy, tất cả đều

hít một ngụm khí lạnh.

“Tên tiểu tử này xui xẻo rồi a, mười hai viên xúc xắc không dễ lắc đâu, hơn nữa, vua bài ban đầu đã từng lắc ra được 12 điểm, điểm số nhỏ nhất, tên tiểu tử đó không thể thắng được a.”

Lý Huỳnh Thái nhìn thấy tên mập lấy ra nhiều xúc xắc như vậy, lập tức há mồm mắng lớn: “Tên mập chết tiệt, ông chơi người ta đúng không, nhiều xúc xắc như vậy, sao mà lắc?”

‘Tên mập mặt dày nói: “Không dám so thì đừng chấp nhận a, cũng đâu phải tôi muốn cược với cậu ta.”

“Mẹ nó, tôi thấy ông chính là cố ý, anh Diện, chúng ta không so với ông ta nữa, loại người không biết xấu hổ này, không cần cũng được!” Lý Huỳnh Thái khí thế hừng hực.

Lâm Thanh Diện trừng Lý Huỳnh Thái một cái, mở miệng nói: “Ngậm miệng im lặng mà xem đi, nếu không tôi đá cậu ra ngoài.”

Lý Huỳnh Thái lúc này mới an phận lại, trong lòng còn lầm bẩm một câu: “Dù sao thua rồi thì người cởi sạch cũng là anh, nếu anh đã muốn cởi trần chạy long nhong thì em không cản anh nữa.”

“Ha ha, tôi thích loại người hào sảng như cậu đó! Nếu đã như vậy, tôi bắt đầu trước đây!”

Thanh âm của tên mập vừa dứt, một bàn tay cầm lấy cốc xúc xắc, lắc hai cái, mười hai viên xúc xắc liền đi vào trong cốc, nhanh chóng lắc lên.

Đám người đều bị kỹ thuật của gã mập làm hoa mắt, Lâm Thanh Diện cũng có hơi kinh ngạc, không ngờ người này mập như vậy, mà cũng có thể dùng một thủ pháp linh hoạt như thế.

Lâm Thanh Diện cũng không do dự, bỏ mười hai viên xúc xắc vào cốc xúc xắc rồi lắc lên.

Kỹ thuật của anh rất đơn giản, nhưng lực đạo được dùng ở trong đó, người khác căn bản là nhìn không thấu.

Sau khi nhìn thấy thủ pháp của Lâm Thanh Diện, mọi người đều nhận định rằng Lâm Thanh Diện không thể đánh bại tên mập được.

Rất nhanh, tên mập ụp cốc xúc xắc lên trên bàn, Lâm Thanh Diện cũng ụp cốc xúc xắc xuống.

Tên mập nở một nụ cười tà mị với Lâm Thanh Diện, sai đó lấy cốc xúc xắc ra, mở miệng nói: “Tôi có 12 viên một điểm, cậu thua rồi.”

Đám người đều kinh ngạc thốt lên, đồng thời cũng bắt đầu tán thưởng sự ngầu lòi của vua bài.

Có thể lắc cả mười hai viên xúc xắc được điểm nhỏ nhất, quả thực không phải người bình thường có thể làm được.”

Lâm Thanh Diện cười lắc đầu, mở miệng nói: “Vậy thì chưa chắc.”

Nói xong, anh cầm cốc xúc xắc lên, chỉ thấy mười hai viên xúc xắc đó xếp thành một đường thẳng đứng, con xúc xắc trên cùng chỉ có một điểm.

Mười hai con xúc xắc, chỉ có một điểm hướng lên.

“Tôi chỉ có một điểm, còn ông 12 điểm, ông thua rồi.” Lâm Thanh Diện cười nói. 

 Chương 72: Quỳ xuống bịch một tiếng

Tên mập trực tiếp vỗ mạnh vào bàn, nhìn 12 viên xúc xắc ở bên Lâm Thanh Diện với vẻ mặt không dám tin.

Ông ta tự cho rằng kỹ thuật tung xúc xắc của mình rất kinh người, nhưngcũng tuyệt đối không thể khiến cho mười hai con xúc xắc đứng thành một hàng được, hơn nữa viên ở trên đỉnh còn là điểm số nhỏ nhất nữa.

 

Tình tiết chỉ có trong TV này, ông ta từ trước đến giờ đều không tin, dù sao lắc xúc xắc cũng không có đơn giản như vậy, thế nhưng cảnh tượng bây giờ lại chân thật mà xuất hiện ở trước mặt ông ta.

Những người xung quanh sau khi nhìn thấy xúc xắc ở trước mặt Lâm Thanh Diện, ai nấy cũng lũ lượt há to miệng, trong ánh mắt khi nhìn Lâm Thanh Diện đều tràn đầy sự không thể tin được.

Lý Huỳnh Thái và Trần Tài Anh cũng tràn đầy kinh ngạc, bọn họ đều cho rằng Lâm Thanh Diện chắc chắn sẽ không thắng được tên mập, không ngờ kỹ thuật lắc xúc xắc của Lâm Thanh Diện còn lợi hại hơn cả tên mập nữa.

“Tên này rốt cuộc là còn bao nhiêu kỹ năng ẩn nữa đây.” Trần Tài Anh lầm  bẩm nói.

Tên mập trực tiếp đi đến bên Lâm Thanh Diện, lấy từng viên xúc xắc của Lâm Thanh Diện xuống, sau đó chấn kinh mà phát hiện, những con xúc xắc bên dưới cũng đều là một điểm hướng lên trên.

Nếu là so điểm số đơn thuần, ông ta và Lâm Thanh Diện giống như nhau, còn trên kỹ thuật, ông ta đã thua Lâm Thanh Diện rồi.

Tên mập tung hoành sòng bài nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cảm nhận được thất bại.

“Nếu ông cảm thấy không phục, vậy có thể coi như là huề, chúng ta còn có thể so tài những cái khác.” Lâm Thanh Diện cười nói.

Tên mập hiển nhiên là không cam tâm, lập tức lên tiếng: “Được, vậy tôi và

cậu so cái khác!”

Nói xong, ông ta đi về phía các bàn khác trong sòng bạc.

Lâm Thanh Diện đi theo sau, hai người bắt đầu tỉ thí về nhiều hạng mục khác nhau trong sòng bạc.

 

Những người đứng xem xung quanh hết lần này đến lần khác phải phát ra tiếng kêu kinh ngạc, thán phục tài đánh bạc cao minh của Lâm Thanh Diện.

 

Vẻ mặt của tên mập càng lúc càng khó coi, mỗi lần thua một trận, Lâm Thanh Diện liền bảo ông ta cởi một bộ quần áo, đến sau cùng, trên người tên béo chỉ còn lại một chiếc quần lót.

Trận cuối cùng kết thúc, khoé miệng Lâm Thanh Diện cong lên một nụ cười giễu cợt, quay đầu nhìn tên mập.

Vẻ mặt tên mập đầy sự thất vọng, ông ta quay người đi về phía Lâm Thanh Diện, cúi đầu không nói tiếng nào.

“Vua bài sao thế? Chắc không phải là thua thảm quá nên định ra tay đó chứ.” “Cái thể hình này của vua bài mà ra tay, chắc chắn tên tiểu tử đó sẽ chống không nổi a.”

“Tiêu rồi, tiêu rồi, vua bài sắp pháthoả rồi, mọi người mau chạy a!”“

Lâm Thanh Diện nhìn chăm chăm vào tên mập, đôi mắt cũng híp lại, không biết ông ta muốn làm gì.

Lý Huỳnh Thái chặn trước người Lâm Thanh Diện, lạnh giọng nói: “Tên mập chết tiệt, có thua thì chịu thua, nếu như ông vì thua mà muốn động tay động chân, tôi không ngại cho ông nếm thử nắm đấm sắt của chính nghĩa có mùi vị gì đâu!” 

Tên mập không nói gì nữa, sau khi đến trước mặt Lâm Thanh Diện, hai bàn tay siết lại thành nắm đấm.

Lý Huỳnh Thái tưởng là ông ta muốn ra tay, một tay anh ta cũng đã nhấc lên, chuẩn bị ra tay.

Chính vào lúc này, tên mập đột nhiên quỳ xuống bịch một tiếng ở trước mặt của Lâm Thanh Diện, sau đó ôm lấy chân của Lâm Thanh Diện, cầu xin mà nói: “Sư phụ, xin hãy nhận tôi làm đồ đệ đi, tôi bảo đảm sau này sẽ nghe sư phụ hết, chỉ cần sư phụ dạy kỹ năng đánh bạc của sư phụ cho tôi, và cho phép tôi không cởi quần lót ra.”

Tất cả mọi người đều sững sờ, cả sòng bài đều yên lặng cả vài giây.

Tiếp đó, liền có không ít người bắt đầu ha hả cười to, bọn họ thật sự không ngờ, vua bài trước giờ luôn oai phong lẫy lừng, vậy mà cũng uỷ khúc cầu toàn như vậy.

Hơn nữa trên người tên mập bây giờ chỉ còn lại một chiếc quần lót thôi, trận cuối cùng ông ta cũng thua rồi, theo lý mà nói thì cái quần lót này ông ta cũng nên cởi ra.

Không ai ngờ rằng, ông ta vì để không cởi quần lót ra mà lại quỳ xuống cầu xin Lâm Thanh Diện tha cho.

Lâm Thanh Diện cũng thật sự không ngờ phản ứng não của tên mập này lại mới lạ như vậy, nhất thời có chút không phản ứng kịp.

“Cái đó…hay là ông đứng dậy rồi nói đi?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.

“Nếu sư phụ không đồng ý, tôi sẽ không đứng dậy.” Tên mập kiêu ngạo nói.

Lâm Thanh Diện dở khóc dở cười, nhìn một tên mập nặng gần một tạ kiêu ngạo ở trước mặt anh để che giấu sự xấu hổ của mình, anh thật sự là có chút không chịu nổi.

 

“Vậy…tôi đồng ý với ông trước, ông đứng dậy đi, quần lót cũng không cần cởi nữa.” Lâm Thanh Diện mở miệng nói.

 

Tên mập lúc này mới vội vàng đứng dậy từ dưới đất, lộ ra một nụ cười cảm

kích với Lâm Thanh Diện, sau đó vội vàng đi mặc quần áo.

“Sư phụ, kể từ hôm nay, tôi sẽ nghe lời sư phụ, sự phụ bảo tôi làm cái gì, tôi làm cái đó.” Sau khi mặc xong quần áo, tên mập cung kính nói với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện gật đầu, nói: “Sau này đừng mở sòng bạc nữa, đi theo Trần Tài Anh, anh ta sẽ khiến cho tài năng của ông phát huy đến mức lớn nhất.”

“Vâng, sư phụ!” Tên mập đáp.

Lý Huỳnh Thái đánh giá tên mập trên dưới một cái, sau đó lại nhìn Trần Tài Anh, trên mặt đột nhiên nở ra một nụ cười ngốc.

“Cậu cười ngốc cái gì vậy?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.

“Em đang nghĩ, chúng ta có phải là còn thiếu một con Bạch Long Mã thì có thể đi Tây Thiên thỉnh kinh rồi không?” Lý Huỳnh Thái mở miệng nói.

“Cậu đang nói bậy cái gì vậy.” Trần Tài Anh lên tiếng.

“Anh nhìn đi, anh Diện là sư phụ, anh là đại sư huynh, tên mập này là Trư Bát giới, em là Sa Tăng, cái này còn không phải là thiếu một Bạch Long Mã nữa sao.” Lý Huỳnh Thái cười nói.

Tên mập nghe thấy lời của Lý Huỳnh Thái xong, lập tức trừng mắt nhìn một cái, mắng: “Cút cút cút, cậu mới là Trư Bát giới, ông đây là Thiên Bồng Nguyên Soái!”

“Xấp xỉ, xấp xỉ.” Lý Huỳnh Thái cười nói.

Sau khi thu phục được “Trư Bát Giới, Lâm Thanh Diện liền bảo tên mập theo Trần Tài Anh và Lý Huỳnh Thái đến câu lạc bộ Mãn Thiên Tinh, còn anh thì mau chóng về nhà.

Trước đây anh hiếm khi về muộn như thế này, mặc dù anh biết Hứa Bích Hoài có lẽ sẽ không quan tâm đến việc anh có về muộn hay không, nhưng anh vẫn cảm thấy mình phải về sớm hơn một chút.

Sau khi về đến nhà, Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa đã về phòng nghỉ ngơi, Lâm Thanh Diện nhẹ tay nhẹ chân đi rửa mặt, sau đó về phòng ngủ.

Hứa Bích Hoài nằm trên giường, nhìn bộ dạng như đã ngủ rồi, Lâm Thanh

Diện cẩn thận đóng cửa lại, sau đó định nằm xuống bên cạnh Hứa Bích Hoài.

Kể từ khi Hứa Bích Hoài cho phép Lâm Thanh Diện ngủ trên giường lần trước, Lâm Thanh Diện đã không trải chăn nệm dưới đất ngủ nữa.

Ngay khi Lâm Thanh Diện chuẩn bị nằm xuống, Hứa Bích Hoài đột nhiên nói: “Anh ngủ trên mặt đất đi.”

Lâm Thanh Diện sững sờ, không ngờ Hứa Bích Hoài muộn như vậy mà còn chưa ngủ.

“Muộn như vậy mà còn chưa ngủ à?” Lâm Thanh Diện hỏi một câu.

“Hừ, tóm lại không phải bởi vì anh.” Hứa Bích Hoài hậm hực nói.

Cô đã bắt đầu suy nghĩ linh tinh kể từ đây, trong lòng liền nhận định anh đây là làm việc xấu nên chột dạ, nếu không tại sao mình chỉ nói có một câu mà anh  liền ngủ dưới đất rồi.

Sự uỷ khuất trong lòng cô càng thêm mãnh liệt, nước mắt nhịn không được mà xoay chuyển trong khoé mắt.

Ai ya, thật đáng ghét, tên này ra ngoài làm gì, có liên quan gì đến mình chứ, tại sao mình phải vì cái này mà rơi nước mắt, thật đúng là khó hiểu.

Hứa Bích Hoài nhịn không để nước mắt rơi ra, cô quay người lại, không muốn để cho Lâm Thanh Diện nhìn thấy bộ dạng của cô.

Nếu như thằng cha này lát nữa cho mình một lời giải thích là anh đã đi làm gì, mình có lẽ sẽ có thể tha thứ cho anh.

Lâm Thanh Diện thấy Hứa Bích Hoài như vậy, cảm thấy cô chắc hẳn là khó chịu, liền không nỡ đi quấy rầy cô, chỉ đành nằm dưới đất, yên lặng ngủ.

Qua rất lâu, Hứa Bích Hoài thấy Lâm Thanh Diện vậy mà lại ngủ rồi, sự ấm ức trong lòng nhất thời không nhịn được, trực tiếp khóc lên.

Không ngờ tên này lại tuyệt tình như vậy, mình uỷ khuất như vậy, anh vậy mà lại không hỏi không nghe, để mình một mình chịu đựng, xem ra thật đúng là nhìn nhầm anh rồi.

Vốn tưởng rằng tình cảm giữa mình và anh đã từ từ bắt đầu chuyển biến tốt rồi, xem ra đều là tự mình đa tình mà thôi.

Hứa Bích Hoài thương tâm suốt một đêm, cuối cùng mới ngủ thiếp đi trong

cơn mệt mỏi.

Sáng hôm sau, Hứa Bích Hoài tỉnh dậy, cảm thấy mắt mình có hơi đau, đêm qua cô đã khóc cả một hồi, đáng tiếc là Lâm Thanh Diện không có phát hiện.

Cô thất vọng mà chuẩn bị xuống giường, chính vào lúc này, cô đột nhiên phát hiện trên đầu giường mình lại có một chén nước đường nâu.

Hứa Bích Hoài có chút khó hiểu, mình cũng đâu tới tháng đâu, ai đặt nước đường nâu ở đây vậy?

Ngay sau đó cửa phòng bị mở ra, Lâm Thanh Diện bưng một chén cháo đi vào.

“Em tỉnh rồi à, mau đến ăn chén cháo này đi cho ấm người.” Thấy Hứa Bích Hoài tỉnh rồi, Lâm Thanh Diện vội vàng nói.

Trong lòng Hứa Bích Hoài nghĩ chắc chắn là bởi vì Lâm Thanh Diện chột dạ nên muốn lấy lòng mình, cô không thèm mắc mưu Lâm Thanh Diện đâu.

“Hừ, đừng tưởng anh ân cần với tôi, tôi sẽ bỏ qua sự vô sỉ của anh, Lâm Thanh Diện, từ nay về sau, anh sống của anh, tôi sống của tôi, chúng ta không ai can thiệp ai, để đỡ phiền lòng.” Hứa Bích Hoài mở miệng nói.

Vẻ mặt Lâm Thanh Diện sững sờ, không biết Hứa Bích Hoài bị sao nữa, lên tiếng hỏi: “Bà dì của em tới cho nên tâm trạng không tốt sao?”

“Bà dì của anh tới thì có, bớt tìm cớ với tôi đi!” Vẻ mặt Hứa Bích Hoài vừa xấu hổ vừa giận, hận không thể cắn Lâm Thanh Diện một cái.

“Không phải bà dì? Vậy tại sao em lại phát hoả lớn như vậy?” Lâm Thanh Diện không hiểu mà hỏi.

“Hừ, cái này phải hỏi anh đó, Lâm Thanh Diện, anh ra ngoài tìm phụ nữ tôi không quan tâm, điểm này đích thực là tôi không đúng với anh, nhưng mà sau này chuyện của tôi, anh cũng bớt hỏi han đi.“ Hứa Bích Hoài nói mãi nói mãi, nước mắt lại chạy đến khoé mắt.

Lâm Thanh Diện càng thêm ngây ngốc: “Tìm phụ nữ? Em đang nói gì vậy?”

“Anh còn giả vờ nữa, tối hôm qua không phải anh di tìm phụ nữ sao.” Hứa Bích Hoài tức giận nói.

Lâm Thanh Diện lập tức dở khóc dở cười nói: “Không phải anh đã nói với em rồi sao, anh đi giúp bạn bè làm chút chuyện, sao anh có thể đi làm loại chuyện đó chứ.”

“Nếu như em không tin, anh có thể thề với trời, nếu như anh thật sự làm loại chuyện vô sỉ đó, cứ coi như sau này anh đoạn tử tuyệt tôn!”

Hứa Bích Hoài thấy Lâm Thanh Diện thề độc như vậy, đột nhiên có chút ý thức ra, cô có thể đã hiểu lầm Lâm Thanh Diện rồi.

“Thật…thật sao?“ Hứa Bích Hoài mở miệng hỏi.

“Đương nhiên là thật rồi, trong mắt anh chỉ có em, làm sao có thể đi tìm người phụ nữ khác chứ.” Lâm Thanh Diện mở miệng nói.

Hứa Bích Hoài lập tức giống như là đã hạ được cục đá trong lòng xuống, vô cùng nhẹ nhõm.

Lâm Thanh Diện thấy cô như vậy, đột nhiên hỏi: “Cho nên…em ghen rồi sao?”

“Anh mới ghen đó, hừ, em chẳng qua chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi.” Khuôn mặt Hứa Bích Hoài đỏ bừng, vẻ mặt xấu hổ.

Lâm Thanh Diện nhìn bộ dạng đáng yêu này của cô, trái tim lập tức bắt đầu tăng tốc lên, tiếp đó ánh mắt của anh rơi trên đôi môi mềm của Hứa Bích Hoài, từ từ sáp tới. 

 

 Chương 73: Con tin anh ấy

Hứa Bích Hoài nhìn thấy Lâm Thanh Diện đột nhiên sáp về phía cô, ánh mắt còn nhìn chằm chằm vào môi của cô, lập tức đoán ra Lâm Thanh Diện muốn làm cái gì.

Không biết tại sao, cô giống như là nhận được một loại tín hiệu nào đó, cơ thể cũng kích động lên một cách kỳ lạ.

Theo lý mà nói lúc này cô nên thận trọng, nhưng bản năng khiến cô không có bất kỳ hành động nào, mà ngoan ngoãn đợi Lâm Thanh Diện sáp đến.

Nhìn thấy Hứa Bích Hoài không có phản kháng, trong lòng Lâm Thanh Diện

cũng kích động, nhìn bộ dạng này, hôm nay anh cuối cùng cũng có thể tiến hành một lần tiếp xúc thân mật với Hứa Bích Hoài rồi.

Hứa Bích Hoài có chút căng thẳng, dứt khoác nhắm mắt lại, giao hết tất cả quyền chủ động cho Lâm Thanh Diện.

  

Chính vào lúc hai người sắp chạm vào nhau, thì bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm của Tống Huyền Khanh.

“Bích Hoài, cà rề gì vậy, sắp trễ làm rồi đó.”

Hai người còn chưa được hôn nhau lập tức tách ra, vẻ mặt Hứa Bích Hoài xấu hổ e thẹn, vẻ mặt Lâm Thanh Diện thì bất lực.

Miếng thịt vịt đã đến miệng, cứ thế mà bay đi rồi.

“Biết rồi mẹ, con ra ngay.” Hứa Bích Hoài bình tĩnh tâm trạng của mình một chút, có chút buồn cười mà nhìn Lâm Thanh Diện một cái, sau đó mang theo vẻ mặt đắc ý đi ra khỏi phòng.

Lâm Thanh Diện thở dài một hơi, không ngờ cơ hội khó lắm mới đợi được, vậy mà lại mất rồi.

Nhưng mà nhìn phản ứng của Hứa Bích Hoài, hình như đã không còn kháng cự gì với anh nữa rồi, chắc chắn cơ hội lần sau cũng sẽ không còn lâu nữa.

Mấy ngày sau, Hứa Mạn Tranh triệu tập tất cả người nhà họ Hứa đến, mở một cuộc họp quan trọng. Nội dung chủ yếu là thương thảo về chuyện hợp tác với tập đoàn Thiên Dương.

Gần đây, một công ty nhánh của Tập đoàn Thiên Dương ở Hồng Thành đã lấy được một hạng mục trọng đại, lĩnh vực của công ty nhà họ Hứa đúng lúc có liên hệ đến hạng mục này, nếu như có thể bàn thành công, nhà họ Hứa sẽ mở ra một bước phát triển chưa từng có.

Thế nhưng cái hạng mục mà tập đoàn Thiên Dương lấy được này lại vô cùng hấp dẫn, công ty muốn hợp tác với bọn họ nhiều vô số, nhà họ Hứa ở bên trong đó chỉ có thể coi như là hạng trung bình, tập đoàn Thiên Dương đương nhiên sẽ không nhìn trúng bọn họ.

Trong thời gian này rất nhiều người ở nhà họ Hứa đã di tiếp xúc riêng với người của tập đoàn Thiên Dương rồi, dù sao nếu như có thể bàn bạc thành công cái hạng mục này, địa vị của bọn họ ở nhà họ Hứa cũng sẽ lập tức nâng cao.

Thế nhưng mấy người này không có ai là tiếp xúc được đến lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Thiên Dương, ngay cả giám đốc của công ty nhánh cũng không gặp được, cho nên cũng từ bỏ cơ hội này, dù sao có làm thế nào đi nữa, tập đoàn Thiên Dương người ta cũng sẽ không bỏ qua cái tốt mà hợp tác với nhà họ Hứa đâu.

 

Nhưng Hứa Mạn Tranh vô cùng xem trọng cái hạng mục này, ông vẫn chưa hồi thần lại từ trong hoang tưởng nhà họ Lâm tặng lễ lần trước, còn cảm thấy nhà họ Hứa có thể so được với những đại gia tộc hạng nhất kia, tập đoàn Thiên  Dương không có lý do gì không hợp tác với bọn họ.

“Lần này hạng mục của tập đoàn Thiên Dương đối với chúng ta mà nói là vô cùng quan trọng, ta không quan tâm mấy đứa dùng cách gì, đều phải lấy được cái hạng mục này cho ta, chỉ cần có được cái hạng mục này, nhà họ Hứa ta chắc chắn sẽ một bước lên mây.”

Hứa Mạn Tranh mở miệng nói.

“Nhưng mà ông cụ, lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Thiên Dương này luôn rất thần bí, chúng ta muốn gặp cũng không gặp được a.” Có người mở miệng nói.

“Nói bậy! Nhà họ Hứa ta tốt xấu gì cũng là đại tộc thế gia, dù thế nào đi nữa, người của tập đoàn Thiên Dương cũng sẽ cho Hứa Mạn Tranh ta chút mặt mũi, các người không gặp được, chỉ có thể nói rõ là vẫn chưa làm đủ.” Hứa Mạn Tranh lập tức phản bác.

Đám người lập tức im miệng, bọn họ biết, còn tranh cãi với Hứa Mạn Tranh nữa thì sẽ xui xẻo mất.

“Việc hợp tác với Tập đoàn Thiên Dương là rất quan trọng, chuyện này được bàn thành công thì các người cũng sẽ có lợi ích rất lớn, thảo luận một chút xem, chuyện này để ai đi làm thì thích hợp.” Hứa Mạn Tranh tiếp đó nói.

Theo ông, loại chuyện có nhiều lợi íchđể vớt như thế này, mấy người này chắc chắn đều sẽ giành nhau đi làm.

Nhưng điều khiến ông ta không ngờ, sau khi ông nói thương lượng ứng cử viên một chút thì đám người này lại bắt đầu đùn đầy qua lại.

“Chuyện quan trọng như vậy, hay là để anh cả đi làm đi.”

 

“Bỏ đi bỏ đi, cơ hội lần này vẫn nên để cho em ba, để em ấy rèn luyện nhiều chút.”

“Em thì bỏ đi, chỉ bằng anh hai đi di.”

Hợp tác với tập đoàn Thiên Dương, lợi ích trong đó quả thực rất nhiều, nhưng tiền đề là phải bàn thành công a, bây giờ lãnh đạo cấp cao của tập đoànThiên Dương không có dễ gặp như vậy, xác xuất để nhà họ Hứa bàn bạc thành công cái hạng mục này gần như là bằng 0, đương nhiên không có ai chịu đi làm.

Dù sao nếu như bàn không thành, Hứa Mạn Tranh nhất định sẽ nổi trận lôi đình, không có ai muốn hứng chịu lửa giận của Hứa Mạn Tranh hết.

“Một đám phế vật!” Hứa Mạn Tranh thấy không có một người nào chịu đi bàn bạc cái hạng mục này thì lập tức phát hoả: “Đám người bọn bây, không có ai là so được với Trai Hiệp hết, nếu như Trai Hiệp có ở đây, chuyện này chắc chắn đã bàn xong từ sớm rồi.”

Ông còn không biết Hứa Trai Hiệp hiện tại đang ở trong “đám ăn xin’ theo người ta nhặt rác a.

Đám người lũ lượt yên lặng, cúi thấp đầu, không dám nhìn Hứa Mạn Tranh.

“Ông ơi, chuyện này hay là giao cho Hứa Bích Hoài đi làm đi, gần đây chị ta ở công ty có khí thế đang thịnh, hơn nữa vừa mới thăng chức, cũng là lúc để chị ta biểu hiện rồi.” Hứa Bích Uyên đột nhiên không mang ý tốt mà nói.

Đám người lũ lượt quay đầu nhìn Hứa Bích Hoài, không ít người nhìn thấy cóngười có thể nhận cái hoạ này thì lập tức hùa theo.

 

“Đúng đó, Bích Hoài gần đây biểu hiện ở trong công ty rất tốt, hay là để nó

đi đi.”

“Nói đúng lắm, Bích Hoài quả thực là ứng cử viên tốt nhất.”

“Tôi không có ý kiến gì hết, để cho Bích Hoài đi, quả thực là một sự lựa chọn rất tốt.”

Hứa Bích Hoài lập tức trừng mắt nhìn Hứa Bích Uyên, không ngờ cô ta lại âm hiểm như vậy, vậy mà lại hãm hại mình một trận.

Hứa Bích Hoài cũng biết hạng mục với tập đoàn Thiên Dương là một củ khoai tây nóng, nhận lấy nó, sẽ chỉ làm bỏng tay mình.

 

Hứa Bích Uyên vẻ mặt đắc ý, bộ dạng đó giống như là một nữ vương cao cao tại thượng, lúc nào cũng có thể thay đổi vận mệnh của người khác.

 

“Chuyện này hay là đừng để Bích Hoài đi làm nữa, lý lịch của nó không đủ, chỉ sợ bàn không được.“ Vẻ mặt Tống Huyền Khanh lúng túng nói.

Hứa Bích Uyên bĩu môi, mở miệng nói: “Lý lịch của chị ta kém chỗ nào, thế hệ trẻ nhà họ Hứa, chỉ có chị ta nhận được mức lương tương đương với thế hệ trước, điều này cho thấy chị ta rất có năng lực a, nếu chị ta ngay cả chuyện này cũng không bàn được, vậy công ty dựa vào đâu lại phát tiền lương cho chị ta cao như vậy.”

Lời này của Hứa Bích Uyên khiến cho Tống Huyền Khanh á khẩu, trong lòng thì thầm mắng Hứa Bích Uyên không tôn kính trưởng bối, nói chuyện hăng hái quá vậy.

“Xía.” Hứa Bích Uyên đương nhiên không đặt Tống Huyền Khanh vào trong mắt, sau này cô ta sẽ gả vào hào môn, bây giờ đã không đặt rất nhiều trưởng bối vào trong mắt rồi.

Hứa Mạn Tranh nhìn Hứa Bích Hoài, mở miệng nói: “Bích Hoài, Bích Uyên nói rất có lý, năng lực của cháu rất mạnh, ông tin cháu có thể làm tốt chuyện này, tư liệu của chuyện này cũng là do cháu sắp xếp, cháu tương đối quen thuộc với hạng mục này, chuyện này cứ giao cho cháu đi làm.”

Hứa Bích Hoài lập tức sốt sắng, muốn giải thích với Hứa Mạn Tranh.

Chính vào lúc này, Lâm Thanh Diện vươn tay đỡ lấy vai của cô, sau đó mở miệng nói: “Bích Hoài nhất định sẽ bàn thành công chuyện này.”

Hứa Bích Hoài có chút kinh ngạc, không ngờ Lâm Thanh Diện vậy mà lại thay cô đồng ý, hơn nữa còn nói là nhất định có thể bàn thành công nữa.

Tống Huyền Khanh nhìn thấy Lâm Thanh Diện làm như vậy, trực tiếp há mồm mắng to: “Cậu điên rồi sao, con gái tôi còn chưa mở miệng, cậu thay nó đồng ý cái gì chứ.”

Đám người cũng cười lạnh, không ngờ Lâm Thanh Diện lại đẩy Hứa Bích Hoài vào trong hố lửa.

“Thật đúng là tên ngốc, chuyện này chúng ta còn bàn không được, cậu ta vậy mà lại bảo đảm thay cho Hứa Bích Hoài, đây là đẩy Hứa Bích Hoài vào chỗ chết a.”

“Tôi phát hiện Lâm Thanh Diện gần đây càng lúc càng thích bốc phét rồi, ai mà không biết bàn thành công cái hạng mục này khó đến thế nào chứ, cậu ta vậy mà lại trực tiếp đồng ý rồi.”

“Có lẽ cậu ta cho rằng bàn chuyện làn ăn giống như là chơi đồ hàng, thật đúng là tên đần độn cái gì cũng không biết.”

Vẻ mặt Hứa Bích Uyên trào phúng mà nhìn Lâm Thanh Diện, trong lòng nghĩ, một khoảng thời gian không gặp tên này, vậy mà lại càng lúc càng não tàn rồi.

“Nếu Lâm Thanh Diện đã nói như vậy rồi, vậy chuyện này cứ giao cho Hứa Bích Hoài đi, hơn nữa chị ta chắc chắn có thể bàn thành công cái hạng mục này, nếu như không bàn thành thì chị ta cũng không cần ở nhà họ Hứa nữa.” Hứa Bích Uyên quái đản mà nói.

Mọi người lập tức hùa theo.

Hứa Mạn Tranh nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện một cái, mở miệng nói: “Nếu đã như vậy, vậy cái hạng mục này giao cho Bích Hoài, Bích Hoài, cháu đừng làm ông thất vọng đó.”

Hứa Bích Hoài bất lực, chỉ đành gật đầu với Hứa Mạn Tranh.

Cô nhớ lần trước Lâm Thanh Diện nói có bạn bè ở tập đoàn Thiên Dương, không lẽ Lâm Thanh Diện là bởi vì cái này nên mới thay cô đồng ý sao?

Vẻ mặt Tống Huyền Khanh tràn đầy thù hận mà nhìn Lâm Thanh Diện, bây giờ bà thật sự cảm thấy, Lâm Thanh Diện chính là cố ý không muốn nhà bọn họ sống yên ổn.

Sau khi chuyện được quyết định, Hứa Mạn Tranh liền giải tán đám người.

Hứa Bích Uyên di tới trước mặt Hứa Bích Hoài, cười khẩy nói: “Hứa Bích Hoài, chị đúng thật là đã gả cho một ông chồng tốt a, kiếp nhược đến không làm được một chuyện gì, đẩy chị xuống hố thì lại rất mát tay.”

“Tôi nghe nói tập đoàn Thiên Dương đã tìm được bên hợp tác, chị muốn bàn thành công cái hạng mục này, chắc chắn là người ngốc nói mê rồi, đến lúcđó ông nội sẽ trực tiếp đuổi chị ra khỏi nhà họ Hứa, xem chị còn làm sao ngang ngược trước mặt tôi nữa.”

Sắc mặt Hứa Bích Hoài âm trầm, mở miệng nói: “Hứa Bích Uyên, cô đừng có mà quá đáng!”

“Tôi quá đáng sao? Nói cho chị biết, tôi là người sẽ gả vào nhà họ Lâm ở Kinh Thành, nhà họ Lâm ở Kinh Thành là khái niệm gì chị có biết không? Đối đầu với tôi, chị sẽ không có kết cục tốt đâu!” Hứa Bích Uyên đắc ý nói.

“Ồ? Nhà họ Lâm đã từng gửi thiệp cưới cho cô sao? Cho tới nay nhà họ Lâm có người nào đến tìm cô qua chưa?” Lâm Thanh Diện ở bên cạnh lạnh giọng nói.

Sắc mặt Hứa Bích Uyên lập tức thay đổi, cái này quả thực là bệnh tim của cô ta, không ngờ vậy mà lại bị tên phế vật Lâm Thanh Diện này nói ra rồi.

“Hừ, nhà họ Lâm chỉ là đang đợi một cơ hội thích hợp mà thôi, đợi tôi gả vào nhà họ Lâm đi, sẽ cho các người đẹp mặt!”

Nói xong, cô ta liền khí thế hừng hực mà rời di.

Về đến nhà, Tống Huyền Khanh trực tiếp vươn tay chỉ vào mũi Lâm Thanh Diện, lớn tiếng mắng: “Cậu bị điên rồi Sao, tại sao lại thay Bích Hoài đồng ý chuyện này chứ, cậu biết chuyện này căn bản là không thể bàn thành công không?”

“Con sẽ giúp cô ấy bàn chuyện này.” Lâm Thanh Diện đáp.

“Tên phế vật như cậu bàn được cái rắm! Tôi thấy cậu chính là muốn nhà tôi không được sống yên ổn, Bích Hoài mới được thăng chức bao lâu đâu, cậu đã đến chuốc rắc rối cho nó rồi!” Tống Huyền Khanh không chịu buông tha.

Hứa Bích Hoài không nhìn nổi nữa, mở miệng nói:  “Mẹ, cho dù Lâm Thanh Diện không đồng ý thì chuyện này cuố cùng cũng sẽ rơi trên đầu con thôi, không chạy thoát được đâu, hơn nữa chưa biết chừng Lâm Thanh Diện thật sự có thể giúp con bàn được chuyện này đó.”

“Dựa vào cậu ta? Bích Hoài, con ngốc rồi sao, cậu ta chính là tên kiếp nhược, cậu ta có thể giúp con bàn được thì thật là kỳ lạ đó, cậu ta chính là không có lòng tốt, mẹ thấy con vẫn là nên nhân lúc sớm mà ly hôn với cậu ta đi, loại đàn ông này căn bản không dựa dẫm được.” Tống Huyền Khanh tức giận nói.

Hứa Bích Hoài cau mày, sau đó khuôn mặt đột nhiên trở nên bình tĩnh.

Cô nghiêm túc nhìn Tống Huyền Khanh, kiên định nói: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con sẽ không ly hôn với Lâm Thanh Diện.”

“Hơn nữa, con tin anh ấy.” 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện