Truyện Rể Quý Trời Cho - Full

Chương 80-81-82-83-84


trước sau

Advertisement

 Chương 80: Cô bảy dì tám tới

“Mẹ, mẹ làm gì vậy, con còn phải đi làm a, mẹ mau cho chúng con ra ngoài đi.” Hứa Bích Hoài nhìn Tống Huyền Khanh nói với vẻ mặt cạn lời.

Lúc này trong tay Tống Huyền Khanh cầm một cái chài cán bột, chặn trước mặt Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện, bộ dạng khí thế ép người.

Hứa Quốc Hoa đứng đằng sau bà, cũng bực bội mà nhìn hai người.

“Để cho hai đứa bây ra ngoài? Tụi bây không biết bây giờ bên ngoài đều đang nói hai đứa bây thế nào sao, còn đi làm gì nữa, cứ tiếp tục như vậy, cả nhà chúng ta đều sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Hứa!” Tống Huyền Khanh lớn tiếng hét.

“Mẹ, con đã giải thích với mẹ rất rõ ràng rồi, cái phần hợp đồng đó là Hứa Bích Uyên tự mình đòi ký, không có liên quan đến Lâm Thanh Diện, là cô ta tự tạo nghiệt, sao lại đẩy lên người của Lâm Thanh Diện chứ?” Hứa Bích Hoài phẫn nộ bất bình thay cho Lâm Thanh Diện.

“Hừm con bớt nói giùm tên phế vật này đi, cậu ta có đức hạnh gì không lẽ mẹ không biết? Từ mới bắt đầu, cậu ta đã muốn đẩy nhà chúng ta vào hố lửa rồi, bây giờ tất cả mọi người đều kêu cậu ta cút ra khỏi nhà họ Hứa, con còn bảo vệ cậu ta làm gì?”

“Con gái, mẹ con nói đúng đó, Lâm Thanh Diện đã làm lỡ rất nhiều thời gian của con rồi, chuyện đến nước này, cũng quả thực nên để cậu ta cút ra khỏi nhà chúng ta rồi.” Hứa Quốc Hoa thở dài nói.

Hứa Bích Hoài lập tức cau mày, cô có làm thế nào cũng không ngờ, Hứa Bích Uyên sau khi xảy ra chuyện ngày hôm đó xong, lại trả đũa một bàn, khiến cho Lâm Thanh Diện rơi vào tình thế khó xử.

Hơn nữa người nhà họ Hứa thà tin lời Hứa Bích Uyên nói, cũng sẽ không tìm Hứa Mạn Tranh hỏi chân tướng, điều này khiến cho Hứa Bích Hoài cảm thấy ấm ức thay cho Lâm Thanh Diện.

“Ba mẹ đừng nói nữa, có như thế nào con cũng sẽ không ly hôn với Lâm Thanh Diện đâu, cùng lắm con và anh ấy dọn ra ngoài.” Thái độ Hứa Bích Hoài kiên quyết mà nói.

Lần này không chỉ Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa kinh ngạc, mà vẻ mặt

của Lâm Thanh Diện cũng ngạc nhiên.

Anh chưa từng nghĩ qua, Hứa Bích Hoài sẽ vì anh mà muốn cùng anh dọn ra ngoài ở.

Khoé miệng anh nhếch lên một độ cong nhẹ, trong lòng nghĩ nếu như Hứa Bích Hoài thật sự muốn cùng anh ra ngoài sống, anh cũng sẽ không có bất kỳ do dự gì.

Xem ra đã đến lúc phải mua một căn nhà tử tế rồi a, nếu không đến lúc thật sự dọn ra ngoài sẽ không có chỗ để ở a.

Đương nhiên, anh còn có biệt thự Thiên Vân, nhưng Lâm Thanh Diện không thích trang viên giống như vậy lắm, hơn nữa trang viên này còn là nhà họ Lâm tặng, Lâm Thanh Diện chưa từng nghĩ sẽ qua đó ở.

 

Đợi sau này có thời gian có thể đi xem nhà. Trong lòng Lâm Thanh Diện nghĩ.

 

Thấy Hứa Bích Hoài căn bản không nghe lời của bà, Tống Huyền Khanh cũng có chút điên lên, bà ta trực tiếp chỉ vào Lâm Thanh Diện, tức giận nói: “Lâm Thanh Diện, tên phế vật nhà cậu còn có mặt mũi gì ở lại nhà chúng tôi nữa, cậu không bàn được hợp đồng với tập đoàn Thiên Dương, thì an phận ly hôn với Bích Hoài đi, cậu đã không có tư cách ở nhà chúng tôi rồi!”

Vẻ mặt Lâm Thanh Diện hờ hững, mở miệng nói: “Hạng mục với tập đoàn Thiên Dương con đã bàn xong rồi, là Hứa Bích Uyên tự mình ký lên hợp đồng, khiến cho hợp đồng vô hiệu, chuyện này có liên quan gì đến con chứ?”

Tống Huyền Khanh lập tức bĩu môi, mở miệng nói: “Cậu bớt giả vờ giả vịt ở đây đi, chỉ dựa vào chút bản lĩnh của cậu, làm sao có thể bàn được hạng mục này, tôi thấy cậu chính là đang tìm cớ vu nhọ Bích Uyên, nó đã chính miệng nói là cậu cố ý vu cáo nó rồi.”

Hứa Bích Hoài lập tức phẫn nộ, Hứa Bích Uyên khắp nơi muốn hại cô, không ngờ mẹ cô vậy mà còn nói thay cho Hứa Bích Uyên nữa.

“Mẹ, chuyện này Lâm Thanh Diện không có nói dối, sao mẹ lại không tin? Không lẽ m ngay cả lời của con gái mẹ mà mẹ cũng không tin nữa sao?” Hứa Bích Hoài mở miệng nói.

“Bích Hoài, con đã bị tên phế vật này tẩy não rồi, cậu ta căn bản không đáng để cho con nói thay cậu ta, con mau tỉnh lại đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, nhà chúng ta sớm muộn sẽ bị cậu ta đẩy vào chỗ chết đó.”

Tống Huyền Khanh cũng kích động lên, bà luôn thích kiểm soát tất cả mọi thứ của cái nhà này vào trong tay mình, bây giờ Hứa Bích Hoài đã bắt đầu phản kháng quyết định của bà, điều này khiến cho bà cảm thấy địa vị của mình đã chịu đe do rồi.

Bà ta lập tức cầm lấy chài cán bột, trừng Lâm Thanh Diện, nói: “Cậu có ly hôn với con gái của tôi không? Nếu như cậu không ly hôn với nó, tôi sẽ đánh đến khi cậu ly!”

Nói xong, bà ta hoàn toàn không do dự mà đập chài cán bột lên người Lâm Thanh Diện, hoàn toàn không suy nghĩ xem Lâm Thanh Diện có bị thương hay không.

 

Đối với bà, bà đã nuôi Lâm Thanh Diện nhiều năm như vậy, cho dù có đánh anh, anh cũng chỉ có thể chịu.

 

Sắc mặt Hứa Bích Hoài thay đổi, lập tức vươn tay ngăn Tống Huyền Khanh lại.

Chính vào lúc này, Lâm Thanh Diện đã nhấc tay lên, siết lấy cổ tay của Tống Huyền Khanh. 

Tống Huyền Khanh không ngờ Lâm Thanh Diện phản ứng nhanh như vậy, càng khiến bà kinh ngạc hơn, Lâm Thanh Diện vậy mà lại dám phản kháng.

“Tên đáng chết này, bỏ tôi ra, cậu thật đúng là giỏi, ngay cả tôi mà cũng dám đánh.” Tống Huyền Khanh sốt sắng nói.

Sắc mặt Lâm Thanh Diện khẽ trầm xuống, anh nhìn chằm chằm vào Tống Huyền Khanh, lạnh giọng nói: “Con kính mẹ là mẹ của Bích Hoài, cho nên  khắp nơi nhẫn nhịn mẹ, nhưng mẹ đừng có mà quá đáng, Lâm Thanh Diện con không phải ai cũng có thể ức hiếp đâu.”

“Vậy mà còn giả vờ giả vịt với tôi, tên phế vật nhà cậu cũng có tư cách nói chuyện với tôi như vậy sao?“ Tống Huyền Khanh hùng hổ, nhưng bà căn bản không thể rút tay mình về được.

Hứa Quốc Hoa đằng sau nhìn thấy tình hình không ổn, vội vàng tiến lên trước, khuyên nhủ: “Bà đừng chấp nhặt với cậu ta nữa, hay là chuyện này để sau rồi nói đi.”

“Lâm Thanh Diện, cậu cũng đừng kích động, bà ấy là trưởng bối, nói vài câu với cậu cũng là nên thôi.”

Lâm Thanh Diện buông tay của Tống Huyền Khanh ra, không có nói chuyện.

Tống Huyền Khanh xoa xoa cổ tay của mình, quay đầu nhìn Hứa Quốc Hoa, mắng: “Còn không phải bởi vì ông không có bản lĩnh giống như Lâm Thanh Diện sao, ông mà có chút tiền đồ gì thì nhà chúng ta có đến nỗi bị loại chuyện này quấy nhiễu không!”

Hứa Quốc Hoa thở dài một hơi, không ngờ Tống Huyền Khanh lại phát tiết lên người ông.

Lúc mấy người đang căng thẳng thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

Hứa Quốc Hoa cúi đầu ỉu xìu đi ra mở cửa, bên ngoài có một đám người, chính là mấy họ hàng thân thích của nhà họ Hứa, cô bảy dì dám gì đó đều đến hết rồi.

Mấy người này ào ạt xông vào nhà Tống Huyền Khanh, ai nấy cũng không mang ý tốt mà nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện.

“Chị cả, chị hai, sao hai chị lại đến rồi, cũng không nói một tiếng để em tiếp đãi các chị chu đáo chút a.”“ Tống Huyền Khanh thấy vậy, lập tức điều chỉnh lại biểu cảm, mở miệng nói.

 

“Chiêu đãi thì không cần đâu, chúng tôi lần này đến chủ yếu là vì chuyện của Lâm Thanh Diện và Bích Hoài, lần này Lâm Thanh Diện đã huỷ hợp tác giữa nhà họ Hứa và tập đoàn Thiên Dương, loại sao chổi này không thể giữ lại nhà

họ Hứa được, cậu ta phải ly hôn với Bích Hoài.” Người phụ nữ dẫn đầu nói.

“Các người nói bậy, hợp tác với tập đoàn Thiên Dương lần này không phải là lỗi của Lâm Thanh Diện!” Hứa Bích Hoài không ngờ nhà họ Hứa lại đột nhiên có nhiều người đến nói chuyện này như vậy, lập tức phản bác.

“Sao không phải là lỗi của anh ta chứ, sự phát triển của nhà họ Hứa khắp nơi đều bị ngăn cản, chính là bởi vì tên sao chổi này tồn tại!“ Lúc này một thanh âm quái đản vang lên.

Hứa Bích Hoài quay đầu nhìn qua, phát hiện chính là Hứa Bích Uyên.

Vẻ mặt Hứa Bích Uyên đắc ý mà nhìn chằm chằm vào Hứa Bích Hoài, cô ta vốn chỉ định tạo cho Lâm Thanh Diện chút rắc rối thôi, nhưng điều khiến cô ta không ngờ đó là, người nhà họ Hứa lại phản ứng lớn như vậy.

Cho nên cô ta bèn nhân cơ hội khiêu khích, định trực tiếp đuổi Lâm Thanh Diện ra khỏi nhà họ Hứa, đề báo thù hôm đó.

Dù sao sẽ không có ai tin lời của Lâm Thanh Diện nói, Hứa Bích Uyên cũng có chỗ để dựa nên không sợ.

Cái gọi là một người nói dối, đó chính là nói dối, nhưng khi một trăm người tin điều đó, thì đó chính là sự thật.

“Bích Uyên nói đúng, không thể để Lâm Thanh Diện ở lại nhà họ Hứa nữa, bây giờ đuổi cậu ta ra ngoài đi!”

“Bảo Lâm Thanh Diện và Bích Hoài ly hôn, loại kiếp nhược như cậu ta căn bản

không xứng với Bích Hoài!”

“Tôi thấy nên bảo cậu ta đền bù cho tổn thất nhà họ Hứa chúng ta nữa, đáng tiếc tên phế vật này không làm được gì hết.”

Tống Huyền Khanh nhìn thấy một đám người vậy mà lại đến ép Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài ly hôn, lập tức cảm thấy có khí thế, cho nên cũng quay đầu cười lạnh với Lâm Thanh Diện.

“Lâm Thanh Diện, bây giờ cả nhà họ Hứa đều cảm thấy cậu nên ly hôn với Bích Hoài, cậu còn có gì để nói nữa, tôi thấy hôm nay cậu và Bích Hoài đến cục dân chính làm chuyện này đi, như vậy thì mọi người đều bớt phiền lòng.“

Cô bảy dì tám lập tức bắt đầu hùa theo, bảo Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đến cục dân chính.

Hứa Bích Hoài chặn trước mặt Lâm Thanh Diện, cố gắng phản bác với đám người, thế nhưng sức lực của một mình cô quá ít ỏi, căn bản không địch nỗi  đám phụ nữ cao thủ võ mồm này.

Lâm Thanh Diện nghe mấy người này lải lải nhải nhải bên tai mà đau đầu, trong lòng nghĩ Hứa Bích Uyên này cũng thật âm hiểm, vậy mà lại tìm được một đám phụ nữ không biết nói đạo lý này.

“Lâm Thanh Diện, anh còn ngây ngốc ở đó làm gì, mau đi ly hôn với Hứa Bích Hoài đi, nếu không mấy cô mấy thím này của tôi hôm nay sẽ không đi đâu.”

Hứa Bích Uyên nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

“Để tôi xem ai dám bảo Lâm Thanh Diện và Bích Hoài ly hôn!” Chính vào lúc này, một thanh âm nặng nề vang lên.

“Ai lại không biết tốt xấu như vậy, còn dám nói thay cho Lâm Thanh Diện nữa!” Hứa Bích Uyên lập tức quay đầu nhìn qua, vẻ mặt hung hãn.

Lúc này bên ngoài cửa có một thư ký trẻ đi vào, dìu một người tiến vào trong, chính là Hứa Mạn Tranh với sắc mặt âm trầm đến cực điểm! 

 

 

                    

 CHƯƠNG 82: LẤY ĐỒ THÌ PHẢI ĐƯA TIỀN

Tất cả mọi người đều nhìn về phía của Lâm Thanh Diện, không ngờ đến là còn có người thật sự không sợ chết, cũng dám ra mặt mà quản chuyện này.

Lôi lão hổ kêu đám người dừng lại, đánh giá Lâm Thanh Diện trên dưới một chút, trên mặt lộ ra một nụ cười khinh thường.

“Ê thằng nhóc, đầu của mày làm bằng sắt hả? Thậm chí ngay cả đường của Lôi lão hổ tao mà cũng dám cản, mày biết là một lát nữa tao muốn đi làm cái gì không? Mày lại dám cản đường của tao” Lôi lão hổ cười lạnh nói.

“Tôi không quan tâm các người muốn làm cái gì, lấy đồ thì phải đưa tiên” Lâm Thanh Diện mở miệng nói.

Mấy người xem náo nhiệt ở xung quanh đều lắc đầu một chút, mặc dù là bây giờ Lâm Thanh Diện đang làm một chuyện chính nghĩa. Nhưng mà theo suy nghĩ của bọn họ, thời đại này thấy việc nghĩa hăng hái làm thì đó chính là hành vi ngu ngốc của bản thân.

“Cái cậu trai này cũng thật là khờ mà, cậu ta cũng không chịu nhìn xem xem người ta có bao nhiêu người, hơn nữa trên người cũng có hình xăm, nhìn thấy cũng không phải là mấy người lưu manh bình thường, nếu như chọc phải phiên phức thì chắc là không dễ thoát thân rồi”

 

“Tôi biết cái tên Lôi lão hổ này, nghe nói chính là một người tàn nhẫn chỉ đứng sau Lưu Biên, bây giờ Lưu Biên đã sụp đổ rồi, Lôi lão hổ này liên lên chức, nghe nói là hắn ta muốn thay thế Lưu Biên trở thành tam đại thiên vương nữa đó”

“Chậc chậc, đây cũng không phải là người dễ trêu chọc vào, chỉ sợ là thằng nhóc kia phải xui xẻo rồi”

“Nhìn cậu ta gầy yếu như vậy, người ở bên kia đều là mấy người mạnh mẽ vạm vỡ, tôi đoán là đấm mấy đấm thì cũng để cho cậu ta vào trong bệnh viện.”

Lôi lão hổ nhìn thấy Lâm Thanh Diện vậy mà lại không biết tốt xấu như thế, cũng nhếch miệng lên.

“Ê thằng nhóc, tao nói cho mày biết tao còn có chuyện quan trọng phải làm, nếu như mày không muốn vào bệnh viện thì nhanh chóng cút đi cho tao, nếu không mày đừng có trách tao làm người không khách khí” Lôi lão hổ nói, còn cắn một trái đào ở trong tay.

Lúc này đứa nhỏ ở trong sạp bán trái cây chạy ra ngoài, kéo quân áo của Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Anh ơi, anh đừng quan tâm chuyện này, bọn họ nhiều người, anh đánh không lại đâu”

Lâm Thanh Diện cười cười với đứa nhỏ, mở miệng nói: “Chuyện chính nghĩa trên đời này cũng không phải là dùng chuyện đánh hay là không đáng để phân chia cao thấp, bọn họ đã lấy đồ của em, nên đưa tiền cho em, nếu không xã hội này sẽ loạn lên mất”

Đứa nhỏ nghe thấy lời nói của Lâm Thanh Diện, lộ ra một biểu cảm cái hiểu cái không.

Những người ở xung quanh điều khịt mũi coi thường Lâm Thanh Diện, cho dù là bây giờ xã hội đi theo pháp luật, nhưng mà phần lớn mọi người vẫn tin tưởng năm đấm mới là đạo lý.

“Con mẹ nó còn dám nhắc đến chuyện chính nghĩa với ông đây, có tin là bây giờ tao để mày cảm nhận một chút cái gì gọi là chính nghĩa không? Mẹ nó chứ, thật là xui xẻo mà, đi ra ngoài lại gặp phải cái loại ngu ngốc này” Lôi lão hổ mở miệng nói.
“Cậu trai à, cậu vẫn nên đừng đối nghịch với bọn họ, cậu đánh không lại bọn họ đâu” Lúc này, ở bên cạnh có một ông cụ mở miệng nói.

Những người ở xung quanh đều gật đầu đồng ý.

Lâm Thanh Diện cũng không để ý đến sự can ngăn của mãy người kia, mà là nhìn chằm chằm vào Lôi lão hổ rồi lạnh lùng nói: “Tôi chỉ cho anh một cơ hội, bây giờ trả tiên lại cho thằng bé, tôi có thể để cho các anh đi, nếu không thì có đôi khi chính nghĩa cũng không cần bạo lực trợ giúp”

Lôi lão hổ cười ha ha, hắn ta quay đầu lại nhìn thoáng qua đàn em của mình, mở miệng hỏi: “Lúc nãy tụi bây có nghe thấy nó nói cái gì không hả? Không phải là lỗ tai của tao nghe lầm rồi đó chứ?”

 

“Lão đại, cái thằng này là một tên ngu xuẩn, đừng có nhiều lời với nó nữa, trực tiếp đánh cho nó một trận đi, để cho nó biết như thể nào là sự lợi hại của chúng ta”

 

“Đây cũng là lân đầu tiên mà em nhìn thấy một người não tàn như vậy, còn cho chúng ta một cơ hội, em thấy có vẻ như là nó đã xem phim truyền hình quá nhiều rồi ”

“Lão đại, chúng ta còn có chuyện lớn phải làm, cái loại rác rưởi này vẫn nên nhanh chóng loại trừ đi”

Hai mắt của Lôi lão hổ trầm xuống, liên nói ngay: “Mẹ nó chứ, thiếu chút nữa tao đã quên mất còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, lên hết cho tao, xử lý nó một trận, coi như là làm nóng người”

Mấy tên đàn em ở sau lưng của Lôi lão hổ liền lập tức vọt về phía của Lâm Thanh Diện, mặt mũi của cả đám đều tràn đầy hưng phấn.

Lâm Thanh Diện nhìn thoáng qua đứa nhỏ bên cạnh của mình, lúc này bảo vệ đứa nhỏ sau lưng, tiếp theo một bước lao ra xa, thể hiện tài nghệ phi thường của mình.

Mặc dù là những người này toàn là những người cao lớn vạm vỡ, nhưng mà Lâm Thanh Diện lại dùng sức khéo léo, dùng sức lực cực kỳ mạnh, đánh tới đánh lui mấy cái liên đánh cho mấy tên vạm vỡ kia không có sức đánh trả lại.

Anh cũng nghiên cứu khá sâu về xương khớp của con người, mỗi một động tác của anh đều nhắm vào xương khớp dễ bị tổn thương nhất trên cơ thể của con người, chỉ sau một nhịp thở, những tên to lớn kia đều bị ngã xuống đất rồi bắt đầu lăn lộn.

Lôi lão hổ thấy thế, cái miệng mới vừa căn trái đào cũng lập tức dừng động tác, hắn ta trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện, biết là lân này mình đã đụng phải cao thủ rồi.

Hắn ta hiểu rất rõ thực lực của mình, tuyệt đối không phải là đối thủ của Lâm Thanh Diện, cho nên hắn ta liền lựa chọn chạy trốn ngay lập tức.

Lâm Thanh Diện nhìn thấy Lôi lão hổ muốn chạy, nháy mắt liền vọt tới mấy bước liền đi đến phía sau lưng của Lôi lão hổ.

Lôi lão hổ nhìn thấy không thể thoát khỏi Lâm Thanh Diện được, cho nên đứng lại đánh một quyên rất mạnh về phía của Lâm Thanh Diện.

Sức lực một nắm đấm này của hắn ta không nhỏ, nếu như là người bình thường nhận phải, chỉ sợ là xương cốt cũng phải gãy mất.

Lâm Thanh Diện nhấc một cái tay lên trực tiếp bắt lấy nắm đấm của hắn ta, sau đó dồn lực xuống phía dưới, tiếp theo liền đá một đá đá vào trên bụng của Lôi lão hổ.

Lôi lão hổ không chịu nổi trọng lượng đùi của Lâm Thanh Diện, liền ngã lăn xuống mặt đất.

Thực lực của hắn ta quả thật có thể sánh ngang với Lưu Biên, nhưng tiếc là Lâm Thanh Diện cũng không cần tốn nhiều công sức cũng đã thu thập được Lưu Biên. 

Sau khi Lôi lão hổ ngã xuống đất liền bật dậy chạy trốn, Lâm Thanh Diện cũng không cho hắn ta có cơ hội này, giữ chân của hắn ta trên mặt đất, sau đó ngồi xổm xuống đấm cho hắn ta mấy cái.

“Đại… đại ca, dừng tay đi, tôi biết sai rồi, tôi đưa tiền, tha cho tôi đi” Lôi lão hổ cầu xin tha thứ.

 

Những người ở xung quanh nhìn thấy mà ngây người, nhiều tên to con như vậy lại bị Lâm Thanh Diện lưu loát xử lý sạch sẽ.

 

Tất cả mọi người đều cảm thấy Lôi lão hổ tốt xấu gì cũng được coi như là một kẻ hung hãn, Lâm Thanh Diện đụng phải hắn ta chắc chắn là phải nếm mùi đau khổ.

Bây giờ bọn họ mới biết được, Lâm Thanh Diện còn là một người muốn hung ác hơn so với Lôi lão hổ.

Lâm Thanh Diện dừng tay lại, vươn tay ra với Lôi lão hổ, giọng nói lạnh lùng: “Lấy tiền ra”

Lôi lão hổ không nói hai lời liền lấy hết tất cả tiên ở trên người của mình ra.

Lúc đầu hắn ta dự định làm xong chuyện lớn, sau đó dẫn các anh em cùng nhau đi uống rượu, cho nên trên người mang theo sáu mươi triệu đồng, tất cả đều lấy ra đưa cho Lâm Thanh Diện.

“Còn có các anh nữa” Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn vê phía những người đang bị ngã ở trên mặt đất.

Tất cả mọi người đều nhanh chóng đưa tay móc túi ra lấy hết tất cả những đồng tiên có thể tìm được.

Bọn họ không nhiều tiên bằng Lôi lão hổ, tất cả mọi người cộng lại cũng chưa tới mười lăm triệu.

Sau khi Lâm Thanh Diện cầm được số tiền này, nói với Lôi lão hổ: “Sau này nếu như lấy đồ của người khác thì nhớ kỹ phải đưa tiền, nếu không thì chính nghĩa sẽ đến xử lý các anh”

Lôi lão hổ lập tức gật đầu, mở miệng nói: “Dạ dạ, đại ca, tôi biết rôi sau này tôi chắc chắn sẽ đưa tiền”

“Cút đi!”

Một đám người nhanh chóng đứng dậy từ trên mặt đất, cũng không dám quay đầu lại mà chạy về phía trước.

Lâm Thanh Diện đi đến đứa nhỏ bên cạnh, cười cười với thằng bé, mở miệng nói: “Giữ vững chính nghĩa, thì sẽ có kết quả tốt”

Tiếp theo anh liền đưa số tiền kia cho đứa nhỏ.

“Lúc nãy em đã nói ba của em bị bệnh, rất cần số tiên này để khám bệnh. Mặc dù là số tiên không nhiều, em cứ cầm trước đi, cứ coi như là đám người của Lôi lão hổ quyên góp cho em” Lâm Thanh Diện mở miệng.

Sau khi đứa nhỏ nghe thấy thì lập tức lắc đầu mở miệng nói: “Anh, anh là người tốt, anh đánh những người xấu kia chạy đi rồi, số tiền này hẳn là của anh mới đúng”

“Bọn họ đã ăn hoa quả của em, số tiền này trả cho hoa quả của em đó” Lâm Thanh Diện kiên quyết nhét tiên cho đứa nhỏ.

Đứa nhỏ mang theo vẻ mặt bối rối, không biết phải làm sao bây giờ.

“Dọn dẹp sạp trái cây này một chút rồi trở vê tìm ba của em đi, sau này đừng ra ngoài bán trái cây một mình nữa”

Lâm Thanh Diện dặn dò một câu, sau đó quay người lại rời khỏi nơi này.

Sau khi Lâm Thanh Diện đi khỏi, mọi người đều bàn luận âm ỉ, không khỏi suy đoán rốt cuộc Lâm Thanh Diện là ai.

Đi thẳng một đường đến Thiên Tinh, Lâm Thanh Diện bước vào nhìn thấy ba người Trần Tài Anh, Lý Huỳnh Thái cùng tên mập mạp đang ngôi ở trên sofa trong đại sảnh, mặt mũi tràn đầy vẻ u sầu.

“Chuyện gì vậy? Sao người nào cũng nhíu mày đau khổ” Lâm Thanh Diện cười nói.

Ba người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Thanh Diện, tên mập trực tiếp đứng dậy nói với Lâm Thanh Diện: “Sư phụ, người nói người một chút thử xem, không phải là cho tôi đi cùng với cái tên này sao, kết quả các tên nhóc nghèo khổ này lại sắp chết đói rồi, bây giờ còn đang phát sầu vì tiền nữa đó”

Lâm Thanh Diện nở nụ cười, không nghĩ đến bọn họ lại vì tiên mà rầu rỉ.

“Tại sao lại phát sâu vì tiên chứ, nói tôi nghe một chút xem?” Lâm Thanh Diện mở miệng.

“Là như vậy, hai ngày trước tôi đã kêu thằng mập hỗ trợ tính toán số sách ở chỗ này một chút, thuận tiện lập danh sách, nhìn xem ngày hôm sau chúng ta phải cần xài bao nhiêu tiền mới có thể duy trì tiếp hoạt động bình thường. Kết quả sau khi tên mập này tính xong, nói là tiên của chúng ta nhiều nhất cũng duy trì được ba tháng sau, ba tháng Thiên Tinh sẽ không còn đủ tiền để nuôi nhiều anh em như vậy. Hơn nữa, từ từ hao tổn, cuối cùng sẽ đóng cửa” Trần Tài Anh mở miệng nói.

Lâm Thanh Diện sửng sờ, không ngờ đến bên phía của Trần Tài Anh lại có vấn đề lớn như vậy.

Trước đó lúc Lý Huỳnh Thái còn trông coi ở bên đây, căn bản cũng không có cân nhắc qua những vấn đề này, nếu như mà anh ta không có tiên thì sẽ dùng thu phí với mấy thế lực nhỏ ở xung quanh.

Bây giờ Trần Tài Anh làm người quản lý, số sách của tên mập tính lại rất rõ ràng, cho nên mới có thể xuất hiện vấn đề.

“Tôi cũng không biết có phải là cái tên mập này tính sai hay là không, trước kia ở thành phố Thanh Vân, tôi cũng không gặp phải vân đề này” Trần Tài Anh mở miệng nói.

“Anh nói bậy, ông đây tính sổ sách rất rõ ràng, là do ở thành phố Thanh Vân anh gặp được may mắn, bây giờ chúng ta phải khống chế được thế giới ngâm ở Hồng Thanh, không tính rõ ràng một chút thì sau này là vấn đề lớn đó” Tên mập lập tức phản bác.

Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng gật đầu, mở miệng nói: “Sổ sách được tính toán rõ ràng, quả thật không có điểm xấu, muốn duy trì hoạt động bình thường cần phải có bao nhiêu tiên?”

Tên mập nhìn Lâm Thanh Diện một chút, mở miệng nói: “Nếu như hình thành một vòng tuân hoàn thì cho tôi ba trăm tỷ, tôi đảm bảo cho dù có hoàn toàn nắm trong tay thế giới ngâm của Hồng Thành, tôi cũng có thể để cho bên này hoạt động tốt”

“Có điều cậu cũng đừng có để cho bọn tôi xuất tiền túi ra, tôi đến đây để làm việc, mọi người còn phải trả tiền lương cho tôi nữa đó, thiếu đi một đồng cũng không thể được”

Trần Tài Anh và Lý Huỳnh Thái đều trừng mắt nhìn tên mập một chút, rõ ràng là rất khó chịu.

Hai người bọn họ biết ba trăm tỷ cũng không phải là dễ tìm, cho dù là Lâm Thanh Diện, chỉ sợ là cũng không có nhiều tiền như vậy.

Lâm Thanh Diện còn đang tưởng rằng cần số tiền lớn biết bao nhiêu, không ngờ là cũng chỉ có ba trăm tỷ mà thôi, chút tiền ấy đối với anh mà nói như là chín trâu mất một cọng lông.

Anh muốn nói với Trân Tài Anh là chuyện tiên nong không cần phải quan tâm, có điều ngay lúc này ở bên ngoài cửa của Thiên Tinh đột nhiên có đầy một nhóm côn đồ đứng ở ngoài đó.

Những người này mang theo khí thế hùng hổ, người dẫn đầu nhìn vào trong đại sảnh, mở miệng gọi.

“Trân Tài Anh, cút ra đây cho ông, ở Hồng Thành không có đất dung thân, hôm nay chúng tôi sẽ tiêu diệt cậu” 

                    

                    

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện