Nếu có người hỏi nàng, chuyện nàng hối hận nhất trong đời là gì? Hoa Chi Phá nhất định sẽ không chút do dự mà trả lời, quen biết ba tên cầm thú là chuyện cả đời này nàng nghiến răng nghiến lợi nhất! Hối hận? Đã không thể dùng hai chữ này để miêu tả! Phải là hối hận trời đất quỷ thần khiếp đảm mới đúng!
Không ngờ nàng cư nhiên lại bị ba tên cầm thú này hại chết! Đây là chuyện tiếc hận cỡ nào!
Nếu cho ta một cơ hội nữa, ta nhất định không chút do dự tiên hạ thủ vi cường (Một câu trong Binh Pháp Tôn Tử, đánh trước để chiếm thế thượng phong), trực tiếp du ba tên kia xuống hồ, thưởng thêm cho mỗi người một khối đá! Các nàng không chết thì ta chết! - Hoa Chi Phá thề như vậy.
Mắt Hoa Chi Phá mơ hồ thấy như có một tiên tử từ trên trời đạp nước đến, tiên tử thoát tục khiến Hoa Chi Phá có chút mê đắm. Không ngờ trước khi chết ta còn có thể nhìn thấy tiên nữ, bỏ đi, ta không so đo cùng ba tên cầm thú các ngươi! Trước khi chết nhân phẩm khó có được bạo phát một lần.
Đang nghĩ như vậy thì nàng bỗng nhiên cảm thấy ấm áp sau gáy, chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị nhấc lên khỏi mặt nước, trước mắt mông lung chỉ nhìn thấy khuôn mặt làm cho người ta suốt đời khó quên, một vẻ đẹp không giống phàm trần.
Hoa Chi Phá không biết là có phải vì không nhìn rõ hay bởi vì ý nghĩ không rõ ràng mà sao nàng lại thấy tiên tử giống Niệm Khanh?
- Ọe... - Thật khó chịu!Đầu choáng váng muốn chết, không được, ta hôn mê. Hoa Chi Phá chỉ cảm thấy từng đợt đau đầu đổ đến, huyệt thái dương ê ẩm, không biết gì nữa cứ như vậy gục trong lòng tiên tử.
Thật ấm... - đây là cảm giác cuối cùng trước khi hôn mê của nàng.
Cầm thú! -Ba người Phong Chi Lâu, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn đơ miệng cứng lưỡi nhìn Hoa Chi Phá té xỉu trong lòng Niệm Khanh - lưu manh! Trước mặt chúng ta dám ngang nhiên trắng trợn chiếm tiện nghi của Niệm Khanh, tên rác rưởi! - Ba người làm như không biết Hoa Chi Phá té xỉu là do các nàng làm hại, ngược lại còn cảm thấy Hoa Chi Phá mượn cớ té xỉu dụi mặt vào người Niệm Khanh, thiên lý không dung!
Ba người đột nhiên ngẫm lại tình cảnh vừa nãy...
Một lúc trước đó.
Bốn người Niệm Khanh, Vị Triều, Ly Tuyệt, Du Lăng từ xa nhìn bốn người nào đó đang động kinh, Niệm Khanh tự nhiên biết vì sao bốn người lại như vậy nên trong lòng nổi nhạc không ngừng. Nhìn thấy Hoa Chi Phá bị ném xuống hồ nàng cũng chỉ ôm tư thái xem diễn mặc dù cũng có một chút lo lắng trong lòng, nhưng nghĩ lại chuyện bị Vị Triều, Ly Tuyệt, Du Lăng trêu trọc nên chút áy náy nhỏ này cũng nhanh chóng biến mất.
- Oa, ba người này thật sự là chơi ác không phải bình thường! - Vẫn là lần đầu tiên Du Lăng nhìn thấy có người làm huynh đệ như vậy, thật được mở rộng tầm mắt.
- Các nàng có hơi quá đáng, Niệm Khanh, ngươi còn cười được? - Ly Tuyệt thập phần không quen nhìn loại hành động khi dễ kẻ yếu này, nhưng nhìn Niệm Khanh không hề động đậy nàng tự nhiên cũng không động thủ. Nói thế nào thì Hoa Chi Phá cũng là người của Niệm Khanh. [Hoa Chi Phá: Này này, từ khi nào ta đã thành người của Niệm Khanh?]
- Nàng sắp chết! - Vị Triều hảo tâm nhắc nhở Niệm Khanh - Nếu ngươi không đi cứu, có thể chuẩn bị sẵn quan tài!
Niệm Khanh cau mày, oán hận nhìn chằm chằm ba người đang chờ nàng xuất thủ:
- Ta bây giờ là thiếu nữ tử tay trói gà không chặt! - Võ công cái gì, đều là mây bay.
- Vậy để cho Hoa Chi Phá gì đó kia quẫy đến chết đi! Ngươi là thiếu nữ tử thì chúng ta cũng đều là thiếu nữ tử! - Du Lăng tiến lên một bước, híp mắt cẩn thận nhìn người nào đó tay quẫy loạn ở trong nước - Sao còn chưa chìm xuống! - Nàng cũng không tin Niệm Khanh nhất quyết không ra tay!
- Nhanh! - Vị Triều tiếp tục thêm dầu.
- Các ngươi... - Niệm Khanh nhìn đỉnh đầu Hoa Chi Phá sắp chìm hẳn, cũng không còn nhẫn nại đứng tiếp, hung hăng liếc ba người một cái.
Đạp nước nhẹ nhàng như giẫm trên đất bằng. Phong tư siêu phàm như tiên tử hạ phàm.
- Không ngờ Niệm Khanh lại có thể vì người kia mà xuất thủ, nàng đã từng nói sẽ không bao giờ động võ - Ly Tuyệt rất cảm khái, nhớ tới lời thề son sắt lúc trước của bốn người, bốn người đã thề rằng không ai được bày ra sở trường của bản thân, cũng bởi vì thế mới không có nhiều người biết được thân phận thật sự của các nàng.
Nếu không thì bốn người sao có thể sống thái bình như hiện tại?
Niệm Khanh nhìn Hoa Chi Phá ngất xỉu cũng không biết trong