Ngày qua ngày, chẳng mấy chốc chỉ còn một tháng là đến đại hội thanh lâu, đáng tiếc là bốn cầm thú vẫn như cũ không biết cái gì.
Cũng không thể trách các nàng, các nàng không phải là thiên tài thì sao trong vòng một tháng có thể học được thổi tiêu, đánh đàn, múa kiếm, thư pháp? Mục tiêu cả đời của các nàng là ăn no xong chờ chết, cho nên các nàng càng không muốn gắng hết sức học, dù liều mạng học thì các nàng cũng không đủ chỉ số thông minh để học được. Nếu một tháng mà học được chỉ cần một nửa như tứ đại hoa khôi thì tứ đại hoa khôi còn cái gì mà lên mặt!
Các nàng đến đây cũng đã được một tháng, thời gian trôi qua nhanh như nháy mắt.
Hôm nay bốn cầm thú rất cao hứng, bởi vì hôm nay là ngày nhận lương, mỗi người năm lượng, tổng là hai mươi lượng bạc, là số tiền không phải nhỏ. Các nàng sớm đã không còn ngu ngốc như xưa, đãi ngộ của Niệm Khanh với các nàng là rất cao, tiểu tư bình thường trong Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu một tháng chỉ được ba hoặc bốn lượng, so ra vẫn coi là lương cao!
Tính ra thì các nàng cũng được coi là thành phần trí thức thượng lưu ở cổ đại.
- Lão đại, chúng ta có nên chạy trốn không? Tỷ thí gì đó khẳng định chúng ta không thắng được! - Phong Chi Lâu tuy rằng rất luyến tiếc Vị Triều nhưng đến giờ, Vị Triều 'muội muội' vẫn chưa 'bị bắt' nên chắc chắn sẽ không bênh nàng, nói cách khác, bốn các nàng nếu thật phải đi bán thân cũng sẽ không có người ngăn cản.
- Ngươi cho các nàng là ngốc sao? Chúng ta nữ trang các nàng cũng thấy, nam trang cũng đã thấy, lại còn ký khế bán mình, có Ly Tuyệt nhà Loạn nhi ở đây, vẽ chân dung truy nã còn không phải là chuyện nhỏ sao? Lai lịch bốn nữ nhân kia cũng không phải đơn giản, có lẽ chúng ta còn chưa ra khỏi Ô Tô đã bị bắt về, chậc chậc, chọc giận bốn lão phật gia kia thì rõ ràng là tự tìm đường chết – Sao Tuyết Chi Lạc chưa nghĩ tới chuyện chạy trốn, nhưng chỉ cần nhớ tới hồng y làm mình động tâm thì lập tức nén lại ý niệm này.
Nguyệt Chi Loạn bới bới tóc giả:
- Ôi chao, không ngờ ta mặc nữ trang thật không tồi, ngươi xem, những người đó đều trợn tròn mắt! – Chỉ phía bên kia đường, bốn nam nhân bộ dạng đứng đắn đang ngắm trộm các nàng, trong lòng cười thầm, chị đây cũng có thị trường.
Hoa Chi Phá nhìn bốn người các nàng mặc nữ trang, thật không uổng phí sắc đẹp! Đương nhiên chỉ cần không mở miệng thì các nàng sẽ giống tiểu thư khuê các, còn nếu mở miệng thì... sẽ giống bà cô bán thịt lợn ngoài chợ!
- Tại sao không có người không có mắt đến đùa giỡn chúng ta? Không phải truyện đều viết vậy sao? - Nghe xong lời của Nguyệt Chi Loạn thì Phong Chi Lâu rất hưng phấn, nàng cũng không ngờ mình mặc nữ trang ở cổ đại lại thật sự không tồi, nếu phóng tới hiện đại thì khẳng định không thiếu người theo đuổi nàng.
- Chuyện này dễ thôi, ngươi đi ra đùa giỡn công tử nhà người ta thì không phải là được rồi sao? Dù sao thì ngươi cũng không hiểu rụt rè là gì mà - Tuyết Chi Lạc kỳ thật cũng rất muốn xem sự kiện thường có trong cổ đại là đùa giỡn, chẳng qua miệng cũng không quên xỉa xói Phong Chi Lâu.
Phong Chi Lâu vừa định phản bác lại thì bị Hoa Chi Phá ngắt lời:
- Vừa khéo, bốn lăm độ bên tay trái có một công tử mập mạp đang nhìn chằm chằm chúng ta, hơn nữa nhìn cách hắn ăn mặc thì chắc chắn là người có tiền, chắc hẳn có thể bao chúng ta!
- Làm sao làm sao! - Phong Chi Lâu kích động, mắt không quên nhìn trực tiếp nam nhân 'có thể bao chúng ta', trước tiên phải nhìn xem mặt mũi thế nào đã rồi nói sau - Oa Fuck, lợn đầu thai! Béo như vậy! – Một mình hắn có thể nặng hơn ba Vị Triều.
- Ôi chao, bốn chúng ta trang điểm vào cũng có thể coi như là cấp bậc hoa huệ, tuy rằng không thể so với hoa sen là tứ đại hoa khôi nhưng cũng không đến mức người coi trọng chúng ta đều là loại mặt hàng kia chứ! - Nguyệt Chi Loạn lắc đầu, khởi đầu không tốt!
Tuyết Chi Lạc cũng cau mày, dù sao cũng là lần đầu tiên nàng mặc nữ trang ra ngoài, nếu gặp phải kẻ xấu đùa giỡn dù một chút thì thật sự sẽ khiến nàng có bóng ma tâm lý!
- Hắn đến đấy! - Hoa Chi Phá nhìn lướt qua Phong Chi Lâu, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn, rất nhanh tất cả có chung ý tưởng: Đầu heo đưa đến cửa, không thể không làm thịt!
- Ta thấy bốn vị cô nương rất lạ mặt, không biết là tiểu thư nhà ai? – Nam trang đầu heo làm vẻ một bộ dạng chỉ có ở quân tử, xoa cái cằm đầy thịt hỏi.
- Vị công tử này, chúng ta theo phụ thân vừa đến Ô Tô không lâu, hôm nay là lần đầu tiên xuất môn, cho nên... - Tuyết Chi Lạc làm bộ thật nữ tính, nói đến đây thì ngừng, Hoa Chi Phá, Phong Chi Lâu, Nguyệt Chi Loạn nhìn xong bội phục không thôi, ta rất muốn nôn.
- Vậy sao... được được, tiểu sinh rất quen thuộc với thành Ô Tô, tiểu sinh có thể dẫn bốn vị tiểu thư đi xung quanh một chút không? - Đầu heo vừa nghe xong mắt sáng rỡ.
- Như vậy...như vậy thật không phải, lại làm phiền đến công tử! - Hoa Chi Phá cũng thập phần phối hợp nói, ta muốn giết người, đầu heo này cư nhiên muốn một tên trúng bốn con chim, quỷ dâm đãng!
- Không phiền không phiền, có may mắn phục vụ bốn vị tiểu thư là phúc của tiểu sinh! – Khà khà, bốn con ngốc, đến lúc đó, đem đến chỗ không có người không phải là mình muốn làm gì thì làm sao! Tại Ô Tô này còn có lão cha mình giải quyết chuyện 'bất bình' mà!
Phong Chi Lâu nhìn thằng nhãi này thì biết ngay là không phải mặt hàng tốt gì, tia dâm đãng trong mắt bắn ra cả tá, chắc chắn là muốn tìm chỗ không có người rồi làm thịt các nàng, Fuck, sao có thể cho hắn mãn nguyện được!
- Không biết bốn vị tiểu thư đã ăn cơm chưa? Bằng không hay chúng ta ăn cơm trước rồi mới đi dạo? - Đến lúc đó mình hạ dược trong rượu, thịt bốn người này còn không phải dễ như trở bàn tay?
- Được! - Nguyệt Chi Loạn gật đầu, tiểu nhân, bọn ta sợ ngươi sao! Tuy bốn chúng ta không phải là cao thủ võ lâm nhưng cũng là đã từng học Taekwondo tạp bợ!
Nam tử đầu heo không hổ là kẻ có tiền, tìm đến tửu lâu tốt nhất Ô Tô, còn mướn một gian sương phòng, quả nhiên có âm mưu! Bốn cầm thú cũng không khách khí với hắn, từ lúc đồ ăn bưng lên thì không chút nương tay, người nào người nấy ăn bạt mạng, một mâm cũng đến bốn năm mươi lượng, tên mập kia trực tiếp choáng váng.
- Ôi, có phải chúng ta ăn hơi nhiều không? Tiêu tiền của công tử, sao có thể không biết xấu hổ như thế? - Hoa Chi Phá giả bộ nói, đầu lợn chết toi, đây là kết cục của ngươi.
- Không có gì, đây chỉ là chút lòng thành, ha ha, không đủ liền gọi