Nguyệt Chi Loạn tất nhiên là không biết mặt thật của Ly Tuyệt, vẫn còn cảm thán Tiểu Tuyệt Nhi nhà mình ôn nhu như nước, thật sự là tức phụ tốt điển hình cổ đại, cảm thán mình so với tam chích cầm thú kia thì thật sự rất hạnh phúc.
Đương nhiên, không biết sau khi Nguyệt Chi Loạn biết chân tướng thì sẽ cảm khái như thế nào?
Hai ngày lại trôi qua, sau khi tứ chích cầm thú cân nhắc n loại phương án thì cuối cùng quyết định bỏ qua sở trường tuyệt kỹ của tứ đại hoa khôi, bốn người hợp sức diễn một vở kịch. Vì có thể diễn hiệu quả nên ba người Phong Chi Lâu, Hoa Chi Phá, Nguyệt Chi Loạn đi lấy cái Alto giấu kín trên núi, tìm được không ít dụng cụ ở cốp xe, đương nhiên còn có không ít thứ nên vẫn tiếp tục giấu xe ở chỗ đó. Vì đối với bốn người mà nói, mấy thứ này đã không còn là vật cần thiết hiện tại, hơn nữa nhìn đến mấy thứ này sẽ lại nhớ tới ít chuyện cũ không vui.
Cũng may là trên núi này ít có người sống, hơn nữa chỗ giấu Alto không dễ phát hiện, nếu không cái ô tô mà xuất hiện thì không biết phải chấn động như thế nào.
Cầm dụng cụ, bốn người lại khẩn trương tăng cường tập luyện, thề sẽ cho tứ đại hoa khôi một niềm vui bất ngờ.
Kỳ thật, chúng ta không phải đồ bỏ! – Đây chính là tâm niệm bốn người ôm ấp trong đầu, bốn người phá lệ ra sức có gắng, rất có khí phách không thành công lập tức hy sinh.
- Tỷ tỷ, ngươi đang có bầu, không nên động võ, để Tiểu Thanh đi dạy dỗ tiểu tử Pháp Hải... - Lúc Nguyệt Chi Loạn tụng lời kịch thì theo bản năng nhìn 'bụng bầu' của Tuyết Chi Lạc, nén cười - Pháp Hải, tên tặc tử, nộp mạng đi!
- A Di Đà Phật, chỉ bằng một tiểu thanh xà tu hành chưa đến ngàn năm như ngươi cũng dám làm càn như vậy, xem Kim Bát của ta! - Hoa Chi Phá giơ tay lên, một cái bát sứt xuất hiện ở trong tay nàng - Thu!
- Tiểu Thanh, đừng... - Tuyết Chi Lạc vẻ mặt bi phẫn nhìn Hoa Chi Phá, vì sao bắt ta diễn Bạch Xà!
Phong Chi Lâu thấy thế lập tức tiến tới đỡ Tuyết Chi Lạc:- Nương tử, cẩn thận đứa bé - Hai đôi mắt nhìn trực diện, tình ý miên man, hay cho một đôi gian phu dâm phụ!
- Tướng công, nhưng còn Tiểu Thanh... - Tuyết Chi Lạc ngã vào lòng Phong Chi Lâu, nhu nhược vô cùng.
Phong Chi Lâu lắc đầu, vẻ mặt dâm đãng:
- Nương tử, Pháp Hải sẽ chiếu cố tốt nàng!
- ....... - Tuyết Chi Lạc (Bạch Xà).
- ....... - Nguyệt Chi Loạn (Thanh Xà).
- Con mẹ ngươi! Ngươi tới quấy rối phải không! – Hoa Chi Phá sắm vai Pháp Hải thiếu chút nữa thổ huyết, sao cái gì phát ra từ miệng Lâu đệ đều thay đổi hương vị như vậy!
Phong Chi Lâu nhìn ánh mắt giết người của ba người thì trong lòng run run:
- Ha ha, không cần nghiêm trọng như vậy, ta thấy mọi người đều rất cố gắng nên muốn mọi người cười vui vẻ một chút thôi, không được sao! Thả lỏng một chút! – Nếu theo thói quen bình thường thì đã có người không thể đứng dậy nổi rồi!
Kịch bốn người tập chính là 'Bạch nương tử truyền kỳ', chẳng qua một tác phẩm kinh điển như vậy bị bốn người diễn lại thành thử chẳng ra làm sao, thậm chí như sét đánh cháy khét.Cũng may không diễn ra bên ngoài, nếu không không thể không hộc máu.
Ngay lúc bốn người thần thần bí bí, hừng hực khí thế luyện tập thì tại đại hội thanh lâu cũng xuất hiện vài người thần bí.
Lần này dự thi tổng cộng có mười hai thanh lâu, vì tứ đại hoa khôi bị cấm thi tiếp nên Vô Thương của Phẩm Hương Các nổi lên như một thế lực đứng đầu có thể đoạt giải quán quân.
Đại hội thanh lâu lần này vẫn giống như những năm trước, mỗi thanh lâu cử ra một nhóm hoặc một người tham gia. Đương nhiên cho dù là nhiều người cũng chỉ được diễn một lần thuộc thể loại hợp lực, một người biểu diễn tương đối vẫn ít hơn.
Giám khảo lần này cũng khá khả quan: Tri phủ Ô Tô, Dương Thư; thiếu đông gia hiệu thuốc Lâm thị, Lâm Mặc Uyên;