Phong Chi Lâu trở lại phòng Vị Triều ngồi chờ Vị Triều, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, sao ta thấy hành vi của Lạc Lạc rất quỷ dị?
Khẳng định là có vấn đề!
Phong Chi Lâu tỉ mỉ suy nghĩ , đột nhiên mặt đen một cục, tên này... vô sỉ! Dâm đãng! Không biết xấu hổ!
Căn bản là nàng không suy nghĩ theo hướng đó, hơn nữa có người bình thường nào lại lấy ớt đi thử nghiệm chứ! Chuyện đó nàng cũng coi như thấy nhiều như đi chợ, nhưng cũng chỉ nghe nói đến dưa chuột và cà, không ngờ hôm nay lại vì một quả ớt mà biến thành chuột bạch! Nàng sao còn mặt mũi tự xưng là 'Cầm thú đệ nhất' nữa, bi kịch!
Phong Chi Lâu đều đã có ý nghĩ tự tử, nàng thế nào cũng không nghĩ đến chuyện thằng nhãi Tuyết Chi Lạc lại vô sỉ như vậy, đáng ngạc nhiên như vậy, mà bản thân nàng lại trở thành chuột bạch cho người kia thử nghiệm.
Chỉ có điều...phẩm vị cũng khá tinh tế, thật đúng là giống như đang làm chuyện đó vậy.
Phong Chi Lâu đột nhiên cảm thấy hành vi trước đó của mình đáng khinh ra sao, lần đầu tiên của mình lại là cho một Ớt tiểu thụ, nàng làm sao chịu nổi? Hành vi này thật sự là biến thái hết mức có thể.
Cường gian một quả ớt ~_
Phong Chi Lâu đang suy nghĩ thì không hiểu sao đột nhiên thấy khô nóng trong lòng, bèn rót một chén nước nuốt xuống.
Nếu kia không phải là quả ớt mà là Vị Triều thì thật tốt biết bao!
Nhìn quanh khuê phòng của Vị Triều, hương khí như có như không thấm vào tận trong lòng Phong Chi Lâu, rung động trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Phong Chi Lâu lắc đầu, muốn đem ý niệm đen tối trong đầu đá văng ra thì lại nhớ tới quả ớt kia, cảm giác khi đó... không đủ từ ngữ để diễn tả được. (Thánh Ớt: Vì sao ngươi còn nhớ tới ta? Ngươi cường gian ta một lần chưa đủ hay sao, còn muốn lần thứ hai sao!)
Nàng cũng đang ở thời kì sức khỏe thịnh vượng, vốn không định khắc sâu chuyện hôm nay, nhưng 'bài học ớt' mà Tuyết Chi Lạc dạy cho nàng lại như mở một cánh cửa lớn vốn là điều cấm kỵ, cảm giác kia với lúc xem AV rất khác nhau, khắc sâu càng mạnh hơn, dù sao kia cũng là tự mình trải nghiệm.
Hơn nữa bây giờ còn ở trong phòng Vị Triều, sao có thể không suy nghĩ kỳ quái?
Nhưng mà chỉ cần nhớ tới quả ớt đáng chết thì nàng lập tức thấy tức giận mà không có chỗ phát tiết, trực tiếp cầm chén trà trên tay ném về phía cửa chính.
Mẹ nó! Là lần đầu tiên! Lại là cho rau dưa!
- Ngươi lại phát điên gì ở đây? - Vị Triều cau mày, vừa nãy thiếu chút nữa bị chén trà đập phải, cũng may là tay mắt lanh lẹ, nếu để bị thương thì nàng xuất môn kiểu gì? Tựa hồ cảm thấy ngữ khí của mình hơi quá nghiêm khắc bèn nói tiếp - Chén trà này trọc giận ngươi?
Từ sau khi Phong Chi Lâu vào ở trong tiểu viện của Vị Triều thì Vị Triều đối với hành động của Phong Chi Lâu ở trong phòng mình cũng đành cam chịu, cơ bản thì phòng nàng chính là nơi Phong Chi Lâu thường đến nhất. Đương nhiên, ngoại trừ lúc ngủ.
Nàng đối với Phong Chi Lâu cũng không còn lạnh lùng như lúc đầu, càng không keo kiệt lời nói.
Có lẽ đây mới là bản tính của Vị Triều.
Phong Chi Lâu không ngờ tùy tiện ném một chén trà mà suýt trúng Vị Triều, nếu vừa nãy nàng đem ghế ném thì có phải Vị Triều sẽ bay lên cao rồi đáp xuống đất không?
Chỉ có điều...vì sao Vị Triều trong mắt nàng lại biến thành quả ớt! (⊙o⊙)
Phong Chi Lâu nhìn thấy một quả ớt lớn đi về phía mình, đem chén trà không chút tổn hao đặt lên bàn, sau đó cúi thấp người nói với mình:
- Làm sao vậy? Không thoải mái? - Vị Triều chưa từng thấy Phong Chi Lâu thất thố như vậy bao giờ, sắc mặt cũng không bình thường, hơi ửng đỏ, trong lòng cũng có chút lo lắng, ngữ khí ôn hòa đi rất nhiều.
- Không...... Không sao...... - Phong Chi Lâu cảm thấy tinh thần mình không bình thường, ngón trỏ tự động run rẩy lên tục.
Trời ạ! Lần này ta bị Tuyết Chi Lạc hại chết!
Phong Chi Lâu như thể nghe thấy được tiếng tim mình dùng lực nhảy lên, càng ngày càng rõ, hô hấp cũng có chút không bình thường, trên mặt ửng hồng quái dị, vô thức nuốt nước miếng, cả người nóng lợi hại, lý trí cũng như sắp đi xa. Dùng sức lắc lắc đầu,