Ôi khốn kiếp, cổ đại chính là có điểm này không tốt! Nói không lại sẽ động thủ, ngươi bảo loại 'văn nhược thư sinh' như ta sống thế nào đây! - Nguyệt Chi Loạn nhìn thấy binh khí của đối phương thì rất vô sỉ lui từng bước về sau lưng Ly Tuyệt.
- Tiểu nữu, nói không lại ta nên muốn động thủ sao? Sao? Ngươi định mưu sát tỷ phu của ngươi? - Nắm lấy góc áo Ly Tuyệt, Nguyệt Chi Loạn cảm thấy như có người tâm phúc - Ta nói cho ngươi biết, Tiểu Tuyệt Nhi là người của ông, toàn thân trên dưới của nàng không có chỗ nào ta chưa thấy qua! - Lần trước ở bồn tắm, cảnh tượng kia thật sự là... đồ sộ nhất có thể.
Ly Tuyệt đang phòng bị người tên Hắc trước mặt có thể xuất thủ, không ngờ ngôn từ của Nguyệt Chi Loạn đúng là hại chết không ít người, thiếu chút nữa khiến nàng ngất tại chỗ. Tỷ phu cái gì? Dựa vào cái gì ngươi là phu? Còn nữa, cái phần sau, loại chuyện tu nhân như thế sao có thể lớn tiếng nói to như vậy được? Nhìn lại biểu tình của Nạp Lan Lê Lạc và Hắc - Biểu cảm đó của các ngươi là gì hả? Rõ ràng chúng ta chưa từng phát sinh bất cứ cái gì mà!
Trong lòng kêu to oan uổng nhưng Ly Tuyệt vẫn chịu đựng xúc động, nụ cười trên mặt nàng xuất hiện không thể ôn nhu hơn nữa. Để bóp chết tâm ý nhỏ kia trong đầu Nạp Lan Lê Lạc, nàng đành phải ủy khuất chính mình, phải tạm thời nhẫn nại. Vì sao ta lại giả trang thành mỹ nhân ôn nhu chứ! Vì sao? Sớm biết vậy đã học Vị Triều làm mặt than, mặt than, mặt than...
Nạp Lan Lê Lạc ôm ngực, ánh mắt vẻ không thể tin nhìn Ly Tuyệt, nước mắt lóe lên trong hốc mắt:
- Tỷ tỷ, lời hắn nói không phải là thật phải không? Các ngươi...các ngươi... đã... có phải không? Có phải không! - Cũng may có Hắc ở một bên thấy tình huống không hay nên đỡ nàng, nếu không nàng sớm đã gục ngã. Nạp Lan cũng không để ý đến chuyện nàng ghét nhất là bị Hắc chạm vào mình nữa mà chỉ nhìn một mình Ly Tuyệt, răng cắn vào môi, quật cường nhìn người kia.
Ta không có ý này! - Nguyệt Chi Loạn toát mồ hôi hột, rất bội phục sức tưởng tượng của Nạp Lan Lê Lạc - Nói mau, ngươi đã tưởng tượng đến chuyện kia rồi phải không? Cho dù ta muốn thì Ly Tuyệt cũng không chịu!
Chẳng qua câu trả lời của Ly Tuyệt thật nằm ngoài dự kiến của Nguyệt Chi Loạn rất xa.
- Phải! Hắn đã là người của ta - Ly Tuyệt hận không thể tự tát mình một cái, nàng đang nói gì vậy? Trong sạch của nàng! Nhưng nếu phủ nhận thì Nạp Lan Lê Lạc càng không thể chết phần tâm kia, thế nên nàng chỉ có thể gỡ răng nanh nuốt vào bụng, dù sao thì quan hệ giữa Nguyệt Chi Loạn và nàng rõ ràng là chưa đâu vào đâu. Tay Ly Tuyệt nhéo mạnh hông Nguyệt Chi Loạn - Cuộc đời này, không phải hắn ta không lấy chồng! - Đương nhiên chuyện đó là không thể.
Nạp Lan Lê Lạc chỉ nghe đến chữ 'phải' kia, còn lại đều không nghe được, về phần Ly Tuyệt nói 'hắn đã là người của ta' thì có gì khác với 'ta đã là người của hắn'? Dù sao thì bọn họ vẫn là vợ chồng thật sự, không phải sao? Thì ra nàng đã đến chậm.
Nhưng Nguyệt Chi Loạn lại nghe rất rành mạch - Ý của Ly Tuyệt là gì? Ta là người của nàng? Sao có thể! Loại mỹ nhân ôn nhu như nước như Ly Tuyệt nên là thụ chứ, là thụ, nếu không thì quá lãng phí tài nguyên!
Cho dù không phải thì cũng không phải là vấn đề lớn. Dù sao đời này, Nguyệt Chi Loạn nàng đã định là Ly Tuyệt rồi.
Lại nói, Tiểu Tuyệt Nhi thân yêu, mời ngươi buông tay ngươi ra được không? Ta rất đau! - Nếu không có Nạp Lan Lê Lạc ở đây thì Nguyệt Chi Loạn đã kêu thành tiếng - Vì sao lại nhéo ta? Cũng không phải là ta thừa nhận! Là ngươi thừa nhận, Tiểu Tuyệt Nhi!
Nạp Lan Lê Lạc bị kích thích không nhẹ, câu 'không phải hắn ta không lấy chồng' kia trực tiếp đả kích nàng đến mức hôn mê. Hắc gắt gao ôm lấy Nạp Lan Lê Lạc, ánh mắt tiếc thương nói không nên lời với nét ôn nhu không che dấu được:
- Thiếu tiểu thư, cáo từ! - Ôm lấy Nạp Lan Lê Lạc rồi xoay người định đi.
- Lê Lạc nàng... - Ly Tuyệt còn chưa nói xong đã bị Hắc đánh gãy.
- Thiếu tiểu thư, đa tạ hảo ý, chỉ là, đừng - Hắc thu lại trường thương, bình tĩnh