Nguyệt Chi Loạn nhập gia tùy tục mà mặc yếm, về phần 'áo con' gì đó , tuy nói là chế tác không khó nhưng cũng gặp khó khăn, nếu chỉ có bốn các nàng thì dù dồn hết sức bình sinh cũng không thể, trừ khi có các hoa khôi tài trợ. Đương nhiên là nếu việc này được thì bạc kiếm được tuyệt đối là cuồn cuộn không ngừng, đáng tiếc chí hướng bốn người không ở đây.
Hơn nữa, được các hoa khôi bao dưỡng thật là tốt, còn muốn vất vả đi kiếm tiền, không phải là bị bệnh sao? Tiền lời buôn bán cũng sẽ không rơi vào túi các nàng, khẳng định là toàn bộ đều nộp lên trên, về phần phú giáp thiên hạ gì đó, các nàng không có chí hướng lớn như vậy đâu!
Cho nên mới nói, dùng yếm kỳ thật cũng không có gì, dù sao ngực của Nguyệt Chi Loạn nàng cũng không sợ bị rủ xuống, tuy rằng so với Lâu đệ thì chỉ nhỉnh hơn một chút. Nàng cho rằng là mình không mang theo cái gì nên cũng không cần phải lo lắng, rất vui vẻ!
Nhưng sau khi nhìn thấy người của Ly Tuyệt thì Nguyệt Chi Loạn nhiệt huyết sôi trào, chỉ còn thiếu nước chảy máu não.
- Tay ngươi đang làm gì thế! - Ly Tuyệt trừng mắt, vẻ mặt không được tự nhiên, tay siết chặt chăn, vẻ mặt có điểm khẩn trương - Nếu ngươi động tay động chân chiếm tiện nghi của ta, đừng trách ta không khách khí! Dù ta gãy tay thì vẫn mạnh hơn ngươi!
Nguyệt Chi Loạn nghẹn họng, người cứng đờ, nhắm chặt mắt không nhìn Ly Tuyệt, bất chấp ôm lấy thắt lưng Ly Tuyệt, đầu tựa vào vai người tên Tuyệt, còn tự củng cố mục đích của bản thân mà nói:
- Ta không ôm thứ gì thì không ngủ được, hơn nữa ôm Tiểu Tuyệt Nhi nhà ta có vẻ ấm, như vậy thì chúng ta đều có thể ấm hơn một chút mà! Đương nhiên, tư tưởng của ta rất thuần khiết, nên Tiểu Tuyệt Nhi ngươi cũng không nên hiểu sai. Hơn nữa chúng ta cũng không mặc quần áo, cũng không thể nói là ai chiếm tiện nghi của ai, dùng sức là cùng nhau dùng, tiếp xúc cũng là cùng nhau, ngươi sao có thể nói là ta chiếm tiện nghi của ngươi? Tiểu Tuyệt Nhi, ngươi phải học tập sự thuần khiết của ta!
Thuần khiết cái đít! Tay ngươi đang sờ chỗ nào? Ly Tuyệt hận nghiến răng thành tiếng nhưng lại bị một câu 'hiểu sai' của Nguyệt Chi Loạn chặn miệng, nếu nàng không đồng ý thì chẳng phải là nàng xấu bụng không thuần khiết sao? Cho nên Ly Tuyệt chỉ có thể dùng cánh tay lành lặn của mình đè lại móng vuốt xấu xa của Nguyệt Chi Loạn:
- Nếu ngươi còn lộn xộn nữa, ta sẽ đá ngươi xuống ngay lập tức!
Ta làm gì chứ? Thật là. Nguyệt Chi Loạn biết Ly Tuyệt nói được thì sẽ làm được nên cũng không dám vọng động tiếp, chỉ im lặng ôm Ly Tuyệt, ngửi mùi hương đặc trưng trên người Ly Tuyệt, ôn hòa, hương thơm hấp dẫn tâm hồn nàng.
Mưa đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, hơi thở gần trong gang tấc, lòng bình yên, cơ thể hai người gần gũi nhau thật tự nhiên. Tuy rằng không hề lên tiếng nhưng các nàng lại dùng tâm linh để cảm thụ lẫn nhau.
Cảnh tượng này ở trong đầu Nguyệt Chi Loạn đã hình thành một bức họa. Đó là bức họa duy mĩ được cất giữ chỉ thuộc về nàng và Ly Tuyệt.
Đương nhiên, nếu sau khi tỉnh mà không nhìn thấy máu nữa thì càng hoàn mỹ.
Ly Tuyệt vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn Nguyệt Chi Loạn còn đang ngủ say, có vết máu đã khô giữa hai lỗ mũi Nguyệt Chi Loạn, hơn nữa không phải chỉ là như có như không mà là rất sâu rất dài, thậm chí máu này còn nhỏ cả xuống vai nàng.
Người này... đã đến mức này rồi? Ly Tuyệt có điểm không lời mà hỏi ông trời, người này không phải là rất cầm thú, rất vô sỉ, rất sắc phôi sao? Hiện tại lại còn như thế, cái này gọi là "thuần khiết như ta" sao? Thật là làm sao chịu nổi!
Ly Tuyệt sờ sờ mũi mình, không có gì, lắc đầu. Chẳng lẽ thật có cái là chó không cắn người sao? ...Đương nhiên nàng không phải ý nói Nguyệt Chi Loạn là chó, đây chỉ là để so sánh mà thôi.
Nguyệt Chi Loạn vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một khuôn mặt phóng đại, ồ một tiếng:
- Mỹ nhân, có hôn phối chưa?
Ly Tuyệt đầu đầy hắc tuyến, nàng quyết định vẫn kiên trì với ý tưởng Nguyệt Chi Loạn là sắc phôi.
- Ngươi nên dậy đi - Ly Tuyệt đẩy ra khuôn mặt chưa kịp thẩm thấu của Nguyệt Chi Loạn, cười lạnh lùng - Nếu không thì sao theo kịp mỹ nhân của ngươi? - Hừ, mất công ta chưa kịp nghĩ gì đã vì ngươi rơi xuống vực mà nhảy xuống theo, ngươi lại dám ham muốn ba thê bảy thiếp?
Nguyệt Chi Loạn bừng tỉnh khỏi mộng, nhìn vẻ mặt không tốt của Ly Tuyệt cũng biết là mình vừa lỡ lời. Mẹ nó thật xui xẻo! Ở trong mộng đang mừng thầm vì thấy một mỹ nữ tuyệt thế, tiện miệng chạy tới hỏi một tiếng, không ngờ mở mắt ra lại ngu đần hô lên với Ly Tuyệt, đây không phải là tìm chết sao?
- Cuộc đời này có Tiểu Tuyệt Nhi nhà ta thì ta còn muốn mỹ nhân gì nữa? Mỹ nhân nào sẽ có khuôn mặt đẹp như Tiểu Tuyệt Nhi nhà ta? Tiểu Tuyệt Nhi nhà ta là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, dung mạo như nước mùa thu, cốt cách như bạch ngọc, giơ tay nhấc chân như thể nữ thần hạ phàm, mỹ nhân sao có thể so với nữ thần được? Mỹ nhân ở cùng chỗ với Tiểu Tuyệt Nhi nhà ta thì như đom đóm với trăng sáng, chim trĩ với phượng hoàng! - Mắt Nguyệt Chi Loạn xuất hiện hai sợi tơ máu, lời nói thập phần đáng khinh.
Hừ! Có trời tin ngươi. Nhưng coi như ngươi còn có mắt nhìn. Ly Tuyệt bị Nguyệt Chi Loạn tâng bốc một trận thì không khỏi có chút đắc ý nho nhỏ, nữ nhân có ai không thích được người khác khen ngợi? Cho dù bên ngoài không nói thì vẫn thầm vui mừng. Huống chi còn là được người mình đang để ý khen?
Dù sao, ở lúc Ly Tuyệt ngốc thiên chân vạn xác mà nhảy xuống thì Nguyệt Chi Loạn ngớ ngẩn ngây thơ đời này xem như sẽ không thoát khỏi tay Ly Tuyệt. Đương nhiên, Ly Tuyệt còn cho rằng là nàng