Từ Hôm Nay Bắt Đầu Ngược Tra Nam

Baba Mau Trở Về!


trước sau


"Choang ——"
Tiêu Diệp phẫn nộ ném mạnh chiếc thìa vào trong chảo.

Khuôn mặt anh tuấn lộ rõ sự tức giân, đôi lông mày nhăn chặt lại, cả người đều toát ra vẻ giận dữ như dã thú khiến người khác không dám đến gần.

Hắn nhìn trứng gà mới chiên trong chảo, đôi mắt càng lúc càng thâm trầm.

Trứng chiên kia....Có lẽ không nên gọi là trứng chiên, nó chỉ là một mớ hỗn độn được làm nóng đến be bét cả ra, hỗn hợp gia vị cùng màu sắc đen thui vì cháy của hành lá, nhìn qua đã thấy không thể ăn được.

Tóm lại, quả trứng bị Tiêu Diệp chiên khó coi đến mức người yêu trứng chỉ muốn gào lên chửi bới, người bệnh nhìn muốn tuyệt thực, gà mái nhìn thấy đều xấu hổ muốn tự sát.

Tiêu Diệp nặng nề thở dốc, trong lòng càng thêm bực bội.


Vì cái gì mà hắn chiên trứng thành cái dạng này? Rõ ràng hắn đã dựa theo công thức rồi!
Tiêu Diệp cắn chặt răng, lấy điện thoại ra rồi gọi điện cho trợ lý.

Điện thoại nhanh chóng được nhận, giọng nói của trợ lý có chút sợ hãi truyền từ đầu dây bên kia đên.

"——Tiêu tổng, ngài tìm tôi?"
"Hỏi cô một chuyện." Giọng nói của Tiêu Diệp trầm trọng, nghe thật sự rất dọa người.

Trợ lý sửng sốt, ngay lập tức khóc ròng nói: "Tiêu tổng, tôi biết gần đây tôi không chuyên tâm làm việc, mấy ngày trước chồng tôi bị bắt vì tội dâm ô, em lại đến kỳ sinh lý, cho nên chậm trễ công tác.

Thật xin lỗi, xin ngài đừng đuổi việc tôi, tiền nong cả nhà tôi đều dựa vào tôi, Tiêu tổng...."
Tiêu Diệp nghe trợ lý tuôn ra một tràng, nhíu mày: "Ai hỏi cô việc này?"
Nữ trợ lý không phản ứng kịp: "Vậy ngài...."
"Trứng." Tiêu Diệp nhìn mớ hỗn độn trong chảo: "Chiên trứng như thế nào?" Trợ lý sững sờ một lúc, nửa ngày sau mới ồ một tiếng: "Ngài nói cái gì?"
"Tôi hỏi cô làm thế nào để chiên trứng." Tiêu Diệp không kiên nhẫn: "Chỉ các bước cho tôi."
"Ngài muốn chiên trứng là để chuẩn bị bữa tối đúng không?" Trợ lý nhanh nhẹn nói: "Tôi gọi đầu bếp cho ngài, ngài muốn ăn món Trung hay món Âu?"
"Không cần đầu bếp, tôi tự làm." Tiêu Diệp cầm thìa: "Không phải tôi làm cho tôi ăn, tôi muốn làm cho Triệu Hướng Hải ăn."
Hắn tự hỏi bản thân làm thế nào để theo đuổi Triệu Hướng Hải.

Hiện tại hắn đã nghĩ đến một cách, chính là nhớ lại Triệu Hướng Hải đã đối xử tốt với hắn như thế nào để bây giờ đối xử với Triệu Hướng Hải tốt như vậy, hy vọng điều này có thể khiến Triệu Hướng Hải nhìn thấy thành tâm của hắn.

Triệu Hướng Hải trước kia đều rất sắn sóc chuẩn bị đồ ăn cho hắn, nấu anh nấu cơm cho hắn, Tiêu Diệp cảm thấy bản thân nên thử làm như vậy.

Nhưng con mẹ nó hắn không nghĩ tới nấu cơm khó như thế này! Hắn đến một quả trứng cũng không chiên nổi.


Tieu Diệp nhìn quả trứng khét trong chảo, tâm phiền ý loạn nghĩ, nếu đưa cái này cho Triệu Hướng Hải ăn,

đừng nói đến thành tâm, có khi Triệu Hướng Hải còn nghĩ hắn nổi sát tâm với anh.

Trợ lỹ nghe Tiêu Diệp nói xong liền ồ một tiếng, thức thời không hỏi thêm câu nào nữa.

Cô thu lại cảm xúc: "Nếu Tiêu tổng tự làm, vậy ngài nghe tôi nói qua các bước trước.

Đầu tiên lấy hai quả trứng ra, đập vào chén." Tiêu Diệp nghe trợ lý nói xong lại tiếp tục cầm lên hai quả trứng gà.

"Cha." Tiêu Nhạc Nhạc dựa vào cửa phòng bếp, có chút sợ hãi nhìn Tiêu Diệp.

Tiêu Diệp quay đầu lại, nhìn thấy con gái sắc mặt mới tốt lên được một chút: "Nhạc Nhạc làm sao vậy?"
"Cha, cha lãng phí mười ba quả trứng rồi." Tiêu Nhạc Nhạc nhỏ giọng nói: "Cha muốn tiếp tục lãng phí đồ ăn sao?" Tiêu Diệp sắc mặt cứng đờ, sau đó mới xấu hổ ho khan một tiếng: "Không phải cha đang học sao?
"Nhưng mà." Tiêu Nhạc Nhạc chu miệng nhỏ: "Từ quả đầu tiên đến quả thứ mười ba, cha một chút cũng không tiến bộ, không phải bị cháy thì là chưa chín."
"Cha sẽ làm được." Tiêu Diệp khẳng định nói: "Chờ lát nữa cha chiên một cái thật ngon, cho con nếm thử."
Tiêu Nhạc Nhạc vừa nghe lát nữa sẽ được ăn thử "kiệt tác" của cha, khuôn mặt nhỏ đột nhiên trắng bệch.

Tiêu Diệp quay đầu lại nghe trợ lý hướng dẫn rồi bắt đầu bật bếp lên.


Cũng không biết có phải do lửa quá mạnh hay không, ngọn lửa đột nhiên bùng lên, lửa và dầu trong chảo bắn tung tóe khắp nơi! Tiêu Nhạc Nhạc sợ hãi lùi lại phía sau bàn.

Sau đó bé con mang theo khuôn mặt sắp khóc tới nơi, chạy về phòng của mình.

Cô bé lấy từ dưới gối chiếc điện thoại nhỏ, khó khăn gọi điện thoại cho Triệu Hướng Hải.

Triệu Hướng Hải cũng nhanh bắt máy: "Nhạc Nhạc, làm sao vậy?"
"Baba." Tiêu Nhạc Nhạc nức nở nói: "Baba, ba ở đâu, ba mau trở về đi!"
"Có chuyện gì!" Triệu Hướng Hải nghe thấy giọng con gái, cả người đều khẩn trương lên: "Nhạc Nhạc, xảy ra chuyện gì, mau nói cho baba."
"Là cha." Tiêu Nhạc Nhạc hít sâu một hơi: "Cha, cha muốn đốt nhà, cha muốn đốt nhà rồi!"
- ----------------------------------------------------------
Zine: Em xin lỗi, em lỡ cười, em xuống địa ngục đây:vv.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện