Ô Khang Đức nhẹ gật đầu: “Được rồi, gần giống như loại cảm giác này.”
Hai người cũng nhanh chóng buông lỏng tay ra, Giang Du Sâm thậm chí lấy một tờ giấy ướt trên bàn, cẩn thận lau sạch từng ngón tay.
Lãnh Gia Nghị cũng là một mặt ghét bỏ, giây trước còn muốn Giang Du Sâm đụng nhiều vào, giây sau lại rất nhanh khôi phục lại dịu dàng như thường.
Hai người đã từng dùng đối phương để chắn không ít đào hoa, nhưng trong lòng lại chướng mắt.
Ô Khang Đức quay đầu nhìn về phía Lâm Giác: “Thế nào? Có chút cảm giác không?”
Lâm Giác ngậm miệng, gật gật đầu.
Mặc dù trong lòng chua chua, nhưng không thể không thừa nhận, Lãnh Gia Nghị làm mẫu mười phần đúng.
Nhìn diễn xuất âu yếm người, quyến luyến cùng nho nhỏ nũng nịu, cậu rốt cục cũng mò được một chút đầu mối.
“Vậy chúng ta thử lại lần nữa.”
Ô Khang Đức giơ tay ra hiệu chuẩn bị hiện trường.
Sau khi đánh tấm về sau, lần quay thứ N chính thức bắt đầu.
Hai nhân vật chính vuốt ve an ủi một phen, người tài trợ rốt cục cũng khoan thai đi tới.
Người tài trợ rất trẻ trung, có lẽ mới hai mươi tuổi, thái độ cũng phi thường bình dị gần gũi, hoàn toàn không có đáng vẻ kiêu ngạo của kẻ có tiền.
Sau khi ngồi xuống đã chủ động nắm tay, tự giới thiệu với hai người.
Ba người nói chuyện thật vui vẻ, cả hai đều cực kỳ tán đồng năng lực và lý tưởng thương nghiệp của đối phương, rất nhanh đã xác định hướng hợp tác cơ bản, còn lại, chính là kế hoạch chi tiết.
Bất tri bất giác, ba giờ thoáng một cái đã qua, trước khi rời đi, ba người đều rất cao hứng.
Người tài trợ nhiệt tình vỗ vỗ bả vai của hai người: “Hai anh em các cậu thật ưu tú, nhà ai có thể có hai đứa con trai như thế, chắc chắn cực kỳ hạnh phúc.”
Sở Thiệu Quân cùng Chung Lạc liếc nhau, biết là tài trợ người hiểu lầm quan hệ của bọn họ.
Bất quá đã là thương nghiệp hợp tác, bọn họ cũng không cần giải thích rõ ràng việc tư.
Sở Thiệu Quân lễ phép cười cười, lần nữa nắm tay người cùng tài trợ: “Cảm ơn ngài.”
Sau khi tiễn người tài trợ, ra khỏi cửa thì trời đã tối.
Sở Thiệu Quân cùng Chung Lạc cũng không nóng nảy, dứt khoát tản bộ về nhà.
Trong mắt Sở Thiệu Quân là giấu không được hưng phấn, kéo kéo tay Chung Lạc, đáy mắt ý chí quyết tâm hừng hực của thanh niên: “Quá tốt rồi! Lạc Lạc! Chúng ta sắp thành công rồi!”
Trong lòng Chung Lạc cũng thập phần vui vẻ, cuộc sống của bọn hắn rốt cục đi vào quỹ đạo.
Hai người chậm rãi ung dung đi trên đường về nhà, dưới đèn đường, bóng của hai người kéo ra thật dài.
…
Cảnh cuối là một góc nhìn dài hạn, chủ yếu là thể hiện cuộc sống ấm êm của hai người khi mới quen nhau.
Không yêu cầu lời thoại cụ thể, miễn là để mỗi ống kính có thể quay lại hơn mười mấy giây cảnh bọn họ thân mật là được.
Phần còn lại chỉ cần dựa vào chỉnh sửa hậu kỳ là hoàn thành.
Hai người đi dạo một vòng, càng đi càng xa hơn.
Giang Du Sâm hơi cúi đầu xuống, đôi môi thật mỏng dường như muốn áp vào vành tai Lâm Giác.
“Vừa rồi tâm tình không tốt?”
Khoảng cách của hai người rất gần khiến Lâm Giác có thể nghe được tiếng hít thở nhàn nhạt của Giang Du Sâm.
Lỗ tai cậu đỏ rừng rực, vô thức muốn phủ nhận: “Không có… Em là đang học tập anh đối diễn với Lãnh lão sư thế nào…”
Khóe mắt Giang Du Sâm câu lên cười nhạt, khí tức ấm áp vẩy vào lỗ tai mẫn cảm của Lâm Giác còn đang nghễnh ngãng: “Anh không có quan hệ với Lãnh Gia Nghị.”
“Còn nữa, tên này rất gian xảo, em ít tiếp xúc với cậu ta lại, cẩn thận bị nó lừa.”
Lâm Giác: “!”
Đây là… Chủ động giải thích với cậu sao?
Lâm Giác choáng váng hoa mắt, chút chua xót khó nói ra lời dưới đáy lòng trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.
cậu đỏ mặt gật gật đầu: “Ừm, em biết rồi…”
“Ngừng! Được rồi!”
Ô Khang Đức ở xa xa hô.
Ô Khang Đức bước nhanh đến bên cạnh Lâm Giác và Giang Du Sâm: “Lượt trên cơ bản không có vấn đề gì, lại bổ mấy cái ống kính là được rồi.”
Giang Du Sâm nâng người lên, thản nhiên nói: “Vất vả rồi.”
Hai người đột nhiên kéo dài khoảng cách khiến trái tim Lâm Giác có chút mất mát, nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Vừa rồi khoảng cách quá gần, chỉ cần cậu hơi nghiêng đầu là bờ môi có thể chạm vào mặt Giang Du Sâm.
Cậu nhấp môi dưới, lộ ra một nụ cười sáng sửa: “Cảm ơn Giang thần, cảm ơn Ô đạo.”
Tiến độ quay phim rất nhanh, 5 giờ sáng đã khởi công, thường xuyên quay tới ban đêm mười một mười hai giờ mới kết thúc.Thời gian mỗi ngày đều bị chiếm hết, ngày tháng trôi qua, bất tri bất giác cũng đã tiến tổ nửa tháng, mọi người cũng dần dần quen thuộc.
Phần Lâm Giác diễn nhiều nhưng lại thiếu kinh nghiệm, thường xuyên ngẩn ngơ một vòng ở đoàn phim.
Tuy Ô Khang Đức đau lòng nhưng cậu vẫn cắn răng cố chấp giảm cân.
Theo tiến độ thúc đẩy, kịch bản cũng cao trào đầu tiên.
Hai người sau khi tách ra, cả ngày Sở Thiệu Quân làm việc đến mất cảm giác, rốt cục bởi vì làm việc cường độ cao mà ngã bệnh.
Chung Lạc vốn không bỏ được hắn, cả trái tim đều đã buộc chặt trên người hắn rồi.
Biết hắn ngã bệnh cũng không thể khắc chế mà lén lút rời khỏi nhà, chạy tới nhìn hắn.
Giang Du Sâm bên kia Ô Khang Đức đương nhiên không lo lắng, nhưng Lâm Giác không có kinh nghiệm gì liên quan.
Trước lúc bắt đầu, Ô Khang Đức khó tránh khỏi lải nhải nhiều hơn vài câu.
Thừa dịp thợ trang điểm đang dặm phấn cho Lâm Giác, Ô Khang Đức đến bên cạnh cậu, hỏi: “Cảnh tiếp theo học thuộc lòng không?”
Mặt Lâm Giác không thể động, chớp mắt mấy cái, chân thành nói: “Không có vấn đề.”
cậu cũng biết mình là nhược điểm của đoàn làm phim, mỗi ngày ngoại trừ quay phim thì cậu sẽ dành thời gian để làm quen với nội dung quay hôm sau, ít nhất là về lời thoại, Lâm Giác chưa bao giờ bị mắc kẹt.
“Ừm, vậy là tốt rồi.” Ô Khang Đức gật gật đầu, “Tôi tin tưởng lời kịch của cậu chắc chắn không có vấn đề, chính là phương diện tình cảm đây… Tôi nói với cậu một chút.”
“Cảnh này cần tình cảm bộc phát, nhưng loại cảm tình này không phải là cho anh ta thấy được cậu yêu hắn cỡ nào.
Cậu đương nhiên yêu hắn, nhưng loại yêu này là khắc chế, là ẩn nhẫn, không biểu hiện rõ ra ngoài.”
Ô Khang Đức nhíu mày lại, “Tôi nói hơi trừu tương, cậu chưa từng trải qua, có khả năng tương đối khó lĩnh hội, chính là loại kia…”
“Muốn đụng vào lại thu tay lại.”
Lâm Giác nói tiếp.
Ô Khang Đức dừng hai giây, thở dài một hơi: “Đúng, chính là loại cảm giác này.”
Lâm Giác cười cười, tiếp tục nói: “Tôi yêu anh, nhưng không muốn để hắn chịu một chút tổn thương, càng không muốn trở thành chướng ngại vật trên đường thành công của anh ấy, cho nên tình nguyện mình mình chịu oan ức, cho dù là phải tách ra khỏi anh ấy.”
Ô Khang Đức khẽ giật mình, hơi nghi hoặc tại sao Lâm Giác lại hiểu rõ loại cảm tình này, mà Giang Du Sâm vẫn đứng ở một bên rủ mắt xuống, che giấu cảm xúc dưới đáy mắt không còn một mảnh.
Hắn còn nhớ rõ lúc Lâm Giác nói về người mình thích, đáy mắt cậu hiện lên ánh sáng nhàn nhạt.
Thợ trang điểm nâng người lên, thỏa mãn liếc một vòng trên mặt Lâm Giác: “Tốt.”
Ô Khang Đức cũng không nói gì nữa, khoát khoát tay, ra hiệu quay phim vào chỗ.
Quay chụp chính thức bắt đầu, Chung Lạc đứng ở góc rẽ bệnh viện, nhìn bác sĩ cùng y tá bận rộn phía xa xa, nhìn từng người ra vào phòng bệnh, chậm chạp không dám vào cửa.
Người muôn hình muôn vẻ vội vàng đi qua, một hộ sĩ nhỏ dừng bước lại: “Vị tiên sinh này, xin hỏi anh tìm ai thế? Sao vẫn đứng ở chỗ này?”
Chung Lạc như ở trong mộng mới tỉnh: “Ơ… Ơ, tôi muốn tìm Sở Thiệu Quân, hôm qua vừa tới, bởi vì bị đau dạ dày mà phải nhập viện.”
“A, Sở Thiệu Quân sao, tôi biết, ” Sở Thiệu Quân có một túi da tốt, hơn nữa hôm qua vừa nằm viện nên hộ sĩ vẫn còn chút ấn tượng với hắn.
Cô dò xét trên dưới một phen Chung Lạc đang cô đơn, hỏi dò: “Anh là gì của bệnh nhân vậy?”
Chung Lạc ngẩn người, ngón tay bấm lấy lòng bàn tay của mình: “Tôi là anh ấy… Bạn.”
Chung Lạc do dự, nhưng vẫn nói ra từ khiến y tan nát cõi lòng.
“Là vậy sao, vậy anh đăng ký một cái đi, ” Hộ sĩ tùy ý gật đầu, đưa cho Chung Lạc một tờ giấy.
Chung Lạc nhận lấy giấy, quy củ ghi trên bàn thăm hỏi thông tin của mình rồi lại lần nữa đưa cho y tá.
Sau khi xác nhận không có gì sai, tiểu hộ sĩ liếc nhìn bệnh án trong tay, ngón tay chỉ vào một phòng bệnh ở sâu trong hành lang, “Sở Thiệu Quân, giường số 728, nằm ở phòng trong cùng kia.”
Cô nháy mắt mấy cái, hỏi, “Đúng lúc tôi phải đi sang phòng bên cạnh ghim kim, để tôi đưa anh tới nhé?”
“Không cần không cần.”
Chung Lạc không chút nghĩ ngợi liền lắc đầu, “Cô đi làm việc trước đi, tôi còn có chút chuyện.”
Tiểu hộ sĩ cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, thấy Chung Lạc không muốn, cũng không miễn cưỡng, lại thuận miệng nói hai câu nói rồi đẩy xe đẩy nhỏ đi xa.
Chung Lạc thở sâu, chậm rãi đến trước cửa phòng bệnh mà cô hộ sĩ nhỏ nói tới.
Phòng ở bên hành lang này không có cửa sổ, nhưng trên cửa có một tấm kính nhỏ trong suốt có thể nhìn rõ tình hình trong phòng.
Chung Lạc đứng trước cửa liếc mắt liền thấy được Sở Thiệu Quân đang nằm trên giường.
Nam nhân rõ ràng gầy đi trông thấy, râu ria mọc đầy cả cằm, quầng thâm dưới mắt có thể thấy rõ.
Dưới chiếc