Dứt lời, cô ta ngoảnh lại nhìn hai tên vệ sĩ da đen đứng ở phía sau.
Hai tên vệ sĩ da đen đều cao một mét chín, thấy Triệu Tiểu Hắc nhìn mình liền lập tức tiến về phía Diệp Đan Quỳnh.
Diệp Đan Quỳnh sợ hãi kêu lên: “Người đâu! Người đâu!”
Tình hình này không cần nghĩ cũng biết Triệu Tiểu Hắc định làm gì.
“Này”.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Lưu Phong dựa vào cửa, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, liếc mắt nhìn hai người da đen, rồi nhìn về phía Triệu Tiểu Hắc.
Nếu anh đoán không nhầm thì cô gái này hẳn là con khốn đã tát Trần Binh.
“Lưu... Lưu Phong, sao anh lại đến đây?”.
Diệp Đan Quỳnh nhìn thấy Lưu Phong như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng chạy tới trốn sau lưng anh.
“Chị tôi cứ bắt tôi đến làm vệ sĩ kiêm tài xế cho cô, cô tưởng tôi muốn đến sao?”.
Lưu Phong vừa lên tiếng đã khiến Diệp Đan Quỳnh tức đến mức há miệng cắn vai anh.
“Ui da, cô tuổi chó đấy à?”, Lưu Phong đẩy Diệp Đan Quỳnh ra, nhưng cảm giác ở tay không đúng lắm.
Hình như đẩy nhầm chỗ rồi.
Diệp Đan Quỳnh đỏ mặt,