Tròn, mịn, trắng
Đúng là cực phẩm.
Thế nhưng không có hình xăm nào cả.
Lưu Phong cảm thấy hơi thất vọng.
“Đáng tiếc không phải cô”.
Lưu Phong lắc đầu, sau đó nhìn Tô Đát Kỷ toét miệng cười, nói: “Chị, em quay về trung tâm trước chờ chị”.
Nói rồi quay lưng đi thẳng.
“Này, chuyện quái gì vậy? Hai người coi tôi là không khí hả?”
Thấy Diệp Đan Quỳnh kích động như vậy, Tô Đát Kỷ vội vã kéo quần cô lên, bức bối đến giậm chân bình bịch: “Rốt cuộc là có chuyện gì, nói đi chứ”.
“Anh ta chính là cái tên tối hôm qua đó!”, Diệp Đan Quỳnh cảm thấy tủi hổ đến nỗi nước mắt rơi lã chã.
Tô Đát Kỷ giờ cũng chết lặng.
Một lát sau, tự nhiên Tô Đát Kỷ lại vỗ tay đánh bốp một cái.
“Tốt quá rồi!”
Đúng lúc này, Lưu Phong cũng vừa mở cửa phòng đi ra.
Bên ngoài là người nhà Diệp Đan Quỳnh đang nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống.
Đột nhiên nghe thấy tiếng Tô Đát Kỷ, những người bên ngoài vẻ mặt đều khó coi.
Chị em tốt kiểu gì đây chứ!
Đám cưới của bạn thân bung bét mà còn vỗ tay bôm bốp kêu tốt.
“Đứng lại ngay cho tôi!”, Diệp Phùng Xuân thấy Lưu Phong đang định quất mã truy phong thì lập tức hét gọi lại.
Nhưng chỉ có tên ngốc mới đứng lại.
Lưu Phong vờ không nghe thấy, hai chân nhanh như gió, vắt giò chạy thẳng ra ngoài biệt thự.
Khi Diệp Phùng Xuân đuổi tới bên ngoài biệt thự thì cái bóng của Lưu Phong cũng chẳng thấy.
“Đợi đó, đừng để tôi gặp lại cậu!”
Diệp Phùng Xuân tức đến ngứa ngáy con người, khi quay lại phòng Diệp Đan Quỳnh thì thấy cả mẹ mình cũng ở đó.
Diệp Đan Quỳnh đang cầm chỗ tiền còn lại trên tủ đầu giường, trong mắt loé lên một tia kỳ dị.
Ban nãy cô đếm lại số tiền để ở đó, chính xác là hai nghìn hai trăm tệ.
Nhưng ban nãy Lưu Phong rõ ràng còn không đếm, chỉ nhìn thoáng qua cũng lấy đúng số tiền. Việc này người bình thường sao mà làm được.
Diệp Phùng Xuân sau đó cũng nhanh chóng biết được đầu đuôi câu chuyện.
“Sao có thể như vậy, ban đầu anh nghĩ Triệu Ngôn đó là một người chồng tốt cho em. Thật không ngờ hắn lại là một cánh chim dối gian!”
Diệp Phùng Xuân giận dữ siết chặt nắm đấm: “Ông đây phải cho hắn ra bã!”
“Lúc cần thì anh ở đâu không biết!”
Tô Đát Kỷ hằn học nói: “Nếu không phải có em trai tôi thì giờ Đan Quỳnh đã bị tên khốn đó lợi dụng rồi!”
“Em trai em?”
Diệp Phùng Xuân vốn thích Tô Đát Kỷ nên lúc này lập tức đổi thái độ, cười hề hề hỏi: “Em trai chúng ta sao?”
“Là em trai tôi, không phải em trai chúng ta. Anh đừng có thấy người sang bắt quàng làm họ”, Tô Đát Kỷ nghiêm giọng đáp.
“Hi hi, như nhau, như nhau cả mà”.
Diệp Phùng Xuân cười tươi như hoa, sau đó đột nhiên nghi hoặc hỏi: “Không phải em trai chúng ta đi lính sao? Chuyện này thì liên quan gì đến em ấy?”
“Em trai của Đát Kỷ chính là người lúc nãy!”, Diệp Đan Quỳnh uể oải nói.
“Phùng Xuân, con ra ngoài trước đi. Mẹ nói chuyện với Đan Quỳnh và Đát Kỷ một lát”, mẹ Diệp Đan Quỳnh lên tiếng.
Mẹ Diệp Đan Quỳnh tên là Diệp Khuynh Thành.
Mặc dù mẹ Diệp đã gần năm mươi nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, làn da trắng nõn. Ngoài tuổi tác hơi lớn ra thì các đường nét trông rất giống cô con gái Diệp Đan Quỳnh.
Mặc dù bà ăn mặc giản dị, tay cầm chuỗi tràng hạt nhưng trên người lại toát ra khí chất khó lòng diễn tả bằng lời.
Ở Thiên Châu này, mẹ con Diệp Đan Quỳnh được gọi là cặp mẹ con xinh đẹp nhất ở đây.
Năm xưa Diệp Khuynh Thành một mình đưa hai anh em Diệp Phùng Xuân và Diệp Đan Quỳnh tới Thiên Châu rồi ở lại đây hơn mười năm liền.
Không ai biết họ đến từ đâu và bố của Diệp Đan Quỳnh là ai.
Nhiều năm nay, có rất nhiều người đàn ông theo đuổi mẹ con nhà họ Diệp.
Nhưng chưa ai từng thành công.
Có điều, từ sau khi hai anh em trưởng thành thì Diệp Khuynh Thành không còn can thiệp vào chuyện của hai anh em họ nữa.
Ban đầu khi Diệp Đan Quỳnh quyết định đính hôn với Triệu Ngôn, mẹ cô cũng chỉ hỏi đúng một câu: “Con đã nghĩ kỹ chưa?”
Diệp Đan Quỳnh gật đầu.
Diệp Khuynh Thành sau đó không nói gì thêm nữa.
“Đan Quỳnh,