NÔ LỆ NHỎ CỦA NGUYÊN SOÁI ĐẾ QUỐC
Chậu hoa đặt bên cạnh đã trống trơn.
Thiếu niên trước mặt đẹp như một bức tranh sơn dầu được vẽ tỉ mỉ, phảng phất chỉ cần chạm vào sẽ dễ dàng phá hỏng cả bức tranh, khiến Odrosse nhất thời chẳng có can đảm bước tới.
Chính vì sự do dự của hắn, tinh thần thể vốn đã thu nhỏ lại bằng lòng bàn tay của hắn gấp gáp nhảy xuống bàn, sau đó lớn dần lên, cúi đầu say mê li3m li3m thiếu niên ngồi trên bàn, không ngừng phát ra tiếng nước chụt chụt.
Thiếu niên kêu lí nhí: "Ngứa..."
Thiếu niên đẹp đẽ trước mắt mềm mại như có thể véo ra nước biến mất ngay lập tức, chỉ còn lại tấm lưng đen tuyền của con thú.
Odrosse:!!!
Dù biết tinh thần thể của mình thực chất là chính hắn, nhưng không biết vì sao mà Odrosse vẫn cảm thấy trên đầu mình xanh lè*.
*Xanh bên Trung có nghĩa là cắm sừng ó.
Chẳng mấy chốc, cảm giác mềm mại tinh tế của làn da và mùi cay đắng ngọt bùi nhàn nhạt trên người thiếu niên truyền sang hắn nhờ cộng cảm tinh thần thể, yết hầu Odrosse lên xuống, hít một hơi thật sâu, khống chế tinh thần thể quay về không gian chiều cao rồi bước đến bao bọc cậu.
Một tay hắn ôm eo thiếu niên, tay còn lại quàng lấy vai cậu, giam chặt người ấy trong vòng tay của mình.
Mãi đến khi lòng bàn tay chạm vào làn da ấm áp, hắn mới dám chắc rằng nô lệ nhỏ của hắn đã về rồi.
Hốc mắt hắn nong nóng, cổ họng có vị mặn chát, cùng với niềm vui tìm lại được người thương và có cả nỗi hoảng sợ không sao kiềm lại được.
Thấy vậy, Tô Đoạn luống cuống, cậu cẩn thận giơ tay sờ vào gò má hắn, giọng nhỏ xíu gọi hắn: "Odro ơi."
Cái đạo cụ lừa đảo này đã tự tiện biến cậu về nguyên hình, còn không freeship, sau khi cậu khiếu nại mới giúp cậu thay đổi tham số.
Nhưng có vẻ chẳng khá hơn chút nào sau khi thay đổi-
Thời gian tải hình dáng mới thế mà mất tận mười năm!
Khi Tô Đoạn hay tin, cậu ủ rũ muốn khóc luôn - Nếu nấm Phục Linh có thể rơi nước mắt thật.
Đã vậy còn tái tạo ở nơi mọc đầy hoa khiến cậu càng buồn hơn.
May mà Odrosse đến tìm cậu khá nhanh, cứu cậu khỏi bụi hoa.
Odrosse đưa tay nắm lấy bàn tay đang kề lên má mình của Tô Đoạn, nhẹ nhàng dụi má mình vào lòng bàn tay mềm mại của cậu hệt như con chó bự đang muốn xác nhận điều gì đó, rồi khàn giọng hỏi: "Lần này... Em sẽ ở lại chứ?"
Khi hắn hỏi như thế, trái tim hắn chợt nhói lên.
Tựa như hắn đã từng mất đi người hắn thương nhất trong một khoảng thời không mà hắn không thể nhớ nổi, dù có thay đổi thân xác cũng không thể xóa nhòa nỗi đau đã khắc sâu vào tận linh hồn của hắn.
Tô Đoạn vội gật đầu: "Ừm ừm, em sẽ ở bên cạnh anh mãi."
Cậu suy ngẫm sắp xếp lại lời nói, muốn giải thích thông tin bối cảnh mà đạo cụ mới thêm vào thế giới này: "Ừm, thật ra em không phải người của tinh vực này..."
Vũ trụ bao la và đầy rẫy những sinh vật có nhiều hình dạng khác nhau, chẳng hạn như sinh vật chỉ có một mắt, sinh vật có ba chân, sinh vật có nhiều hơn một cái đầu... Rồi có loài thực vật khi còn non hoặc do cạn kiệt năng lượng, sau khi trưởng thành sẽ trở thành chủng tộc con người cũng không phải chuyện quá đỗi khó tin.
Khoảnh khắc cậu trở lại thế giới này, giả thiết chủng tộc này đã tự động được thêm vào thông tin bối cảnh của thế giới.
"Suỵt." Đầu ngón tay Odrosse chặn đôi môi hơi hé mở của cậu, giọng nói khàn khàn rõ rệt: "Bây giờ tụi mình không nói chuyện này nữa."
Tô Đoạn bị chặn miệng mở to mắt, mm mm ra chiều ngờ vực.
"Bây giờ tụi mình hãy ăn tối trước đã." Odrosse nói.
Ăn tối...?
Chẳng phải ăn tối thì nên buông cậu ra sao? Sao hắn còn đến gần hơn nữa?
Khi Odrosse hôn lên môi cậu, Tô Đoạn chợt hiểu ăn tối này không phải là ăn tối mà là ăn cậu.
Trên cổ và vai Tô Đoạn vẫn còn nước bọt của con rồng, Odrosse cúi đầu lần lượt hôn lên những vệt nước bọt đó.
Ánh mắt hắn nhìn về eo cậu, nơi vẫn còn dấu khắc mà hắn đã khắc lên cho Tô Đoạn-
Một củ khoai tây nhỏ tròn dẹp đen thui, có hai chiếc lá nhỏ xíu trên đầu, giống hệt loài cây hắn đã trồng mười năm nay.
Năm đó, khi xăm hình này lên, hắn chỉ nghĩ đó là sự trùng hợp xấu hổ, nhưng có lẽ từ lâu đã có một số manh mối xuất hiện bên cạnh hắn, chỉ là lúc đó hắn quá chậm tiêu nên không nhận ra.
Với sự thành kính và thận trọng, Odrosse cúi đầu thật thấp rồi khẽ khàng hôn lên củ khoai tây đen nhỏ.
Vừa lúc hoàng hôn, mà kỳ nghỉ của thân vương điện hạ vẫn còn rất dài.
♫♫♫
Hai tháng sau, tinh hạm của Odrosse hạ cánh xuống khu vực được mã hóa của cảng tinh tế Thủ Đô Tinh của đế quốc Deler.
Nhìn chiếc tinh hạm có chút cũ kỹ sau mười năm, Arvid không khỏi thấy xót mũi.
Đúng là... Anh hai đã đi lâu lắm rồi.
Sau khi tinh hạm hoàn toàn dừng lại, anh không kiềm lòng được bước đến cạnh cửa tinh hạm, háo hức chờ hắn bước ra, tinh thần thể của anh cũng đã thoát ra không gian chiều cao, đang nôn nóng đi tới đi lui trên bãi đáp.
Đồng thời, hoàng đế cũng đã đứng ở đây đợi mấy tiếng đồng hồ im lặng đi theo anh, không dám đi quá xa.
Nửa phút sau, cửa hạm trượt sang hai bên, một bóng người cao lớn lạnh lùng đã lâu không gặp bước ra khỏi cửa khoang.
"Anh!"
Vừa thấy hắn, tinh thần thể của Arvid gầm lên rồi lao tới, muốn ôm đùi hắn.
Ai dè nó vừa cúi đầu xuống, chưa kịp chạm vào ống quần của hắn thì đôi mắt của nó đã mở to như nhìn thấy điều gì khủng khiếp lắm-
Nhìn bóng dáng mảnh khảnh lấp ló sau lưng anh trai mình, trong đầu Arvid chợt nảy ra một ý nghĩ khó tin.
Đến khi thân thể mảnh khảnh đó lộ ra hoàn toàn, vẻ mặt Arvid chẳng thể dùng từ dại ra để miêu tả nữa.
Anh không bao giờ ngờ rằng anh hai mình sẽ mang một người về sau chuyến đi dài này, hơn nữa người này còn là người quen mà có lẽ anh sẽ mãi mãi không thể quên.
- Dầu gì chính cậu là người đã đánh anh bất tỉnh rồi cướp cơ giáp của anh.
Dẫu năm đó Odrosse đã dùng quyền lực đè ép về sự biến mất bí ẩn của Tô Đoạn, nhưng chỉ bằng những thông tin nhỏ nhặt đó, anh cũng đoán được sơ sơ nguyên nhân kết quả của sự việc.
Không ai có thể sống sót quá một ngày trong vết nứt vũ trụ, đây là định luật thép được cả tinh vực công nhận.
Nhưng năm đó hành vi của Tô Đoạn thật kỳ lạ, không chỉ hạ gục anh rồi cướp cơ giáp bằng cái thân thể yếu ớt đó, mà còn có thể lặng lẽ lách hệ thống khởi động cơ giáp trong căn cứ trốn đi, mãi đến mấy phút sau mới bị phát hiện. Chuyện này vốn không hợp lý tí nào.
Những câu hỏi mà lúc đó anh chưa nghĩ rõ ràng lại hiện lên trong đầu Arvid, nhưng cảm giác trực tiếp nhất vẫn là-
Đau gáy.
Tô Đoạn đánh anh bất tỉnh đau thật đấy, cơ mà chẳng biết vì sao ngay cả thiết bị y tế cũng không thể giảm bớt cơn đau hẳn, anh bị đau suốt hai ngày đến nỗi ngủ không ngon giấc.
Dù là lúc anh trai dạy dỗ anh cũng không đánh mạnh thật, cùng lắm là hành anh mệt kiệt sức thôi. Vì vậy thân vương điện hạ Arvid được nuông chiều từ bé, chưa bao giờ bị người ta đánh đến ngất đã khắc sâu vào trí nhớ cú đả kích lần đầu tiên mình chịu trong đời.
Bây giờ thấy Tô Đoạn, gáy anh theo phản xạ lại đau nhức, vẫn là cái kiểu đau nhói ấy.
Tinh thần thể vốn muốn ôm đùi anh trai cũng cẩn thận rụt về, mông dẩu ra từ từ lùi về cạnh anh.
Tô Đoạn chủ động mỉm cười với anh, rõ ràng có thiện ý.
Nhìn nụ cười ngây thơ vô hại trên mặt thiếu niên tóc đen, Arvid chỉ cảm thấy gáy mình đau hơn, tâm trạng cũng phức tạp.
- Anh dâu của anh - Người mà anh vốn tưởng yếu ớt mít ướt lại có một ngày đánh gáy anh một cách tàn nhẫn chính xác như thế.
Khi Arvid đang có tâm trạng phức tạp, hoàng đế cũng không bình tĩnh mấy.
Ông liên tục nhìn thiếu niên tóc đen phía sau con trai cả, trong lúc bàng