Trần Long Tượng nói: “Ông cụ không nói kỹ, chỉ nói là năm xưa đắc tội một người rất phiền phức, nếu không có lão bán tiên ra tay phong ấn bệnh trong cơ thể ông ấy thì ông ấy đã chết rồi.”
“Ông biết người rất phiền phức kia là người ở đâu không?” Triệu Lâm hỏi.
“Vùng Nam Sơn” Trần Long Tượng trả lời.
“Vậy là đúng rồi” Triệu Lâm gật đầu, rồi nói thẳng với Vương Thánh Thủ: “Ông cụ Trần không hề bị bệnh.”
“Hả?” Vương Thánh Thủ ngạc nhiên.
Trần Long Tượng tập trung lắng nghe. Triệu Lâm đã biết nguyên nhân bệnh?
“Kinh mạch trong cơ thể ông ấy chứa đầy cổ trùng. Đám cổ trùng này chiếm giữ vị trí quan trọng, cän nuốt sinh cơ của ông ấy” Triệu Lâm nói.
“.” Vương Thánh Thủ nghe vậy thì thay đổi sắc mặt.
Ông lập tức hiểu ra được vì sao Triệu Lâm lại đi hỏi mấy câu hỏi kia.
Vùng Nam Sơn bao gồm ba khu vực Xuyên, Sơn, Vân. Ở cả ba nơi này đều có thế gia được truyền thừa cổ thuật.
“Quả nhiên!” Nghe được câu trả lời khẳng định của Triệu Lâm, Trần Long Tượng buột miệng thốt ra hai chữ.
Ông vẫn luôn đoán răng ông cụ bị cổ trùng trong cơ thể gây bệnh, chỉ là rất nhiều đại y khám bệnh đều không dám trả lời chắc chắn.
“Có thể giải quyết được không?” Trần Long Tượng miệng khô lưỡi khô. Tuy đã biết được nguyên nhân bệnh, nhưng không có nghĩa là chuyện dễ giải quyết.
Nhất là với cái thứ cực kì tà ác như “cổ trùng.”
Vương Thánh Thủ nhìn về phía Triệu Lâm, cũng tò mò với đáp án của anh.
“Hiện giờ xem ra là có thể trị, có điều... tôi vẫn cứ thấy lạ” Trong mắt Triệu Lâm tràn đầy vẻ khó hiểu.
“Sao vậy?” Trần Long Tượng và Vương Thánh Thủ hỏi.
Triệu Lâm tiếp tục nói: “Kẻ hạ cổ rõ ràng là có thể làm cho ông cụ Trần chết ngay lập tức, nhưng hắn lại cố tình... chặn chín phần sinh cơ, chừa một phần sinh cơ. Gia chủ Trần, xin hỏi ông cụ Trần hôn mê bao lâu rồi?”
“Sắp nửa năm rồi” Trần Long Tượng thay đổi sắc mặt.
“Vậy càng không thích hợp, kẻ có thể nuôi dưỡng loại cổ trùng này chắc chắn là cao thủ cổ thuật. Nếu đối phương muốn ông cụ chết thì ông cụ không thể nào sống tới nửa năm được-” Triệu Lâm khó hiểu.
“Có khi