Gió đêm hơi lạnh, chiếc Mercedes màu đen từ khu biệt thự trên núi lặng lẽ xông vào trong nội thành phồn hoa rực rỡ ánh đèn.
Triệu Lâm ngồi ở ghế sau, gió đêm mát mẻ phả vào mặt, tay phải của anh không ngừng xoay vần chiếc nhẫn càn long bằng ngọc trắng.
Phẩm chất của chiếc nhãn ngọc này cực kì tốt, liếc mắt một cái đã biết giá trị cực kì xa xỉ.
Nó, chính là chìa khóa ông nội để lại cho mình! Vừa rồi Trần Long Tượng trên đường tiễn anh đi lên xe đã đưa nó cho mình.
Theo cách nói của Trần Long Tượng, ông ấy đã cầm chiếc chìa khóa này gần mười năm, mỗi ngày theo thói quen khi có chuyện cần làm, vậy thì dùng ngón tay nhẹ nhàng ma sát ngón cái của mình, xác nhận xem mình có còn đeo nó trên tay không.
Có mấy lần sau khi ông ấy tắm xong, tiện tay đặt chiếc nhãn càn long bằng ngọc ở trên tủ đầu giường trong phòng ngủ của mình, nửa đêm mơ mơ màng màng theo bản năng dùng ngón trỏ ma sát ngón cái của mình sau khi phát hiện không đeo chiếc nhẫn càn long bằng ngọc trên tay thì đã trực tiếp sợ tới đổ đầy mồ hôi lạnh liên tục bừng tỉnh khỏi giấc ngủ của mình.
Trần Long Tượng vẫn luôn rất thích chiếc”chìa khóa” mang hình dáng chiếc nhẫn càn long.
Những năm gần đây rất nhiều “nhân sĩ giang hồ” vì để lấy được chiếc chìa khóa có thể làm cho công pháp “Thăng cấp” này đã dùng đủ mọi loại phương pháp để tiếp cận nhà họ Trần, thậm chí lấy lòng ông cụ Trần, còn phái những tên ăn trộm chuyên nghiệp tiến hành đánh cắp đồ trong nhà họ Trần.
Kho bảo hiểm ngầm của nhà họ Trần đã từng bị mở ra một cách âm thầm.
Nhưng nó có hiệu quả không?
Vô dụng!
Dù sao thì ai có thể nghĩ rằng chiếc”chìa khóa” nặng như núi Thái Sơn lại là một chiếc nhẫn Càn Long cơ chứ?
Đầu ngón tay Triệu Lâm nhẹ nhàng đảo quanh trên chiếc nhãn Càn Long, anh có thể cảm nhận được bên trong chiếc nhãn Càn Long ẩn chứa một cỗ sức mạnh quen
thuộc, đó là chân khí của Tam Thanh Công.
Phần lớn ông nội đã phong ấn phương pháp đột phá tầng thứ nhất Tam Thanh Công trong chiếc nhãn Càn Long bằng ngọc.
Tuy rằng đã lấy được phương pháp đột phá công pháp tầng thứ hai, nhưng trên mặt Triệu Lâm không có chút vui sướng nào, anh cảm giác một sự nguy hiểm vô hình
đang từng bước từng bước tiến tới chỗ của mình và mẹ.
Cũng làm cho cuộc sống