Lúc này, chỉ có gia tộc sau lưng anh ta mới có thể cứu được anh ta. Triệu Lâm dám chủ động liên hệ với bố anh ta chính là tự tìm đường chết.
“Vâng vâng vâng!” Nghe vậy, đầu trọc ánh mắt run rẩy, tay cũng run rẩy mà lấy điện thoại ra rồi gọi đi.
Cùng lúc đó, tại một nhà xưởng bỏ hoang tại Trung Châu thị, một chiếc xe không nhãn hiệu dừng ở bên ngoài.
Xung quanh nhà xưởng còn rất nhiều chiếc SUV. Ở giữa nhà xưởng, một người đàn ông trung niên bị trói trên cột.
Một người mặc tây trang màu đen cầm gậy đánh gãy chân người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên đau đớn hét lên, rồi mím chặt môi, nhìn chằm chằm Tê Đại Khí.
Tề Đại Khí tát mạnh lên mặt đối phương, chửi ầm lên: “Bây giờ chỉ mới là đánh gãy một chân. Nếu mày chịu nói là ai sai sử mày, thì tao không chỉ sẽ thả mày, mà
còn cho mày hai trăm vạn, đưa mày ra nước ngoài sống.”
Người đàn ông trung niên cắn răng nói: “Không có ai sai sử hết, tôi... tôi chỉ là bị áp lực sinh hoạt thôi.”
Bốp!
Tê Đại Khí lại tát mạnh lên mặt đối phương thêm cái nữa.
“Áp lực sinh hoạt? Tao tra tư liệu của mày rồi. Mày tên là Vương Hữu Sơn, đến từ thành phố Hợp Xuân tỉnh Yến Thị. Năm năm trước, ba năm trước, mày lần lượt hãm hiếp và giết hại hai thiếu nữ vị thành niên rồi biến mất. Bây giờ mày lại nói với tao là không ai sai sử mày? Nếu không có người nuôi mày, bảo vệ mày, thì chắc mày có thể sống yên ổn đến bây giờ? Khốn kiếp, mày coi tao là đồ ngu hả?” Tề Đại
Khí tức tới mức khuôn mặt nhăn nhúm.
Nếu không phải hôm nay đồng nghiệp của Kiều Phương nhanh tay nhanh mắt ôm bà né sang một bên thì coi như là xong.
Tâm huyết nhiều năm qua của nhà họ Tề xem như đổ sông đổ biển.
Lúc Long Tôn rời khỏi Trung Châu thị đã giao cho ông ta một nhiệm vụ, chính là bảo vệ tốt Kiều Phương và Triệu Lâm.
Bây giờ mới có mấy ngày cơ chứ?
Thế mà có người dám phái tội phạm tử hình đi ám sát Kiều Phương.
Nghe Tề Đại Khí báo ra một loạt tư liệu, người đàn ông trung niên bị trói trên cây cột lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt nham hiểm, hiển nhiên là không ngờ được đám người Tề Đại Khí lại điều tra gã nhanh như vậy.
Tỉng tỉng tingl
Lúc Tề Đại Khí đang phát ti3t lửa giận của mình thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Sau khi thấy người gọi điện thoại là ai, Tê Đại Khí nhíu mày, bắt máy: “Nói đi!”
Đầu trọc gần như khóc nức nở nói: “Ông... ông chủ, đã xảy ra chuyện rồi, nhị thiếu gia bị người đánh, người ta muốn giết