“Chúng tôi chỉ âm thầm tìm người bên phía chính phủ gây áp lực với hiệu trưởng trường trung học Bàn Bắc, lấy giải thưởng giáo viên ưu tú của mẹ cậu ấy lại.
Chúng tôi đâu có gan giết người”.
Tên đầu trọc quỳ trên mặt đất không ngừng khóc rống lên.
Chỗ dựa lớn nhất của bọn họ chính là nhà họ Tê.
Bây giờ ngay cả Tề Đại Khí cũng không dám đứng về phía họ.
Vậy bọn họ có khác gì so với những con kiến mặc cho người bóp ch ết đây?
Hai người Triệu Lâm và Tề Đại Khí nhận được đáp án này, ánh mắt thay đổi, không hẹn mà cùng nhìn nhau.
Khoảnh khắc đầu tiên cả hai người cùng nghĩ tới một đáp án! Trùng hợp!
Sát thủ được phái đi ám sát Kiều Phương.
Có lẽ không liên quan gì đến Tê Nguyên.
Tề Đại Khí nắm lấy cổ áo Tề Nguyên, hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, con nói rõ ràng cho bố!”
Tê Nguyên sắp suy sụp rồi.
Ngày xưa khi Tề Đại Khí đối xử nghiêm khắc anh ta, nhiều nhất chỉ trách mắng anh ta một trận, hoặc là trừng phạt thân thể, từ trước tới nay chưa từng giống như hôm nay, anh ta có thể cảm nhận được một mối nguy liên quan đến sự sống chết.
Tê Nguyên không dám giấu diếm gì cả, kể hết mọi chuyện một cách chỉ tiết và hoàn chỉnh nhất.
Khoảng nửa giờ sau.
Trong phòng rơi vào sự im lặng quỷ dị.
Khoé mắt của Tề Đại Khí co giật.
Sắc mặt của Triệu Lâm đang đứng ở bên cạnh trở nên khó coi.
Chỉ là bởi vì một người phụ nữ, cái tên không có tiền đồ này đã dùng nhiều thủ đoạn đê tiện xấu xa như vậy.
“Cậu Triệu, cậu có tin không?”, Tê Đại Khí hít sâu một hơi, nhìn về phía Triệu Lâm.
Ý nghĩa khác của câu này là.
“Nếu cậu không tin, tôi có thể tiếp tục thẩm vấn”.
“Tình hình của tên sát thủ kia bây giờ thế nào?” Triệu Lâm hỏi.
“Còn đang bị nhốt, nhiều nhất hai ngày nữa tôi có thể cạy được miệng của anh ta”. Tê Đại Khí nói xong câu đó, lại bổ sung nói thêm: “Tôi đã sắp xếp nhân
viên an ninh ở khắp nơi trong nhà của mẹ cậu”.
Triệu Kiểm gật đầu, lập tức nhìn lướt qua Tê Nguyên đang quỳ trên mặt đất nói: “Ông