Cùng lúc đó, trong khách sạn Thanh Ca, Lý Thanh Nham bước xuống từ một chiếc Bentley khác, tổng giám đốc của khách sạn Thanh Ca - Nhâm Bình Thắng đã đứng chờ từ lâu.
“Chủ tịch, bảo vệ và nhân viên phục vụ đã vào vị trí, đang ở đại sảnh lầu năm chờ chỉ thị!”, Nhâm Bình Thắng vội vã tiến lên, nói thẳng vào việc chính.
“Hình như cậu không quá vui vẻ khi làm chuyện này?”, Lý Thanh Nham nhìn ra được đối phương đang phản kháng lại mình.
“Viện trưởng bệnh viện Bàn Bắc - Cổ Viễn, phó viện trưởng Trình Đông Hà, phó ủy viên y tế thành phố Trung Châu... cùng với Vương Thánh Thủ, cậu Tê Nguyên của nhà họ Tề, cô cả Trần Thi Mạn của nhà họ Trần, bọn họ đều đã tới.
Trường hợp công khai mà làm như vậy, nếu thật sự làm theo lời ông ấy nói.... Nó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến khách sạn của chúng ta”.
“Vương Thánh Thủ cũng tới?”, Lý Thanh Nham kinh ngạc, không ngờ Vương Diệu Thăng có năng lực lớn như vậy.
“Đã ở hội trường rồi”. Nhâm Bình Thăng lau mồ hôi lạnh trên trán.
Lý Thanh Nham nhắc nhở nói: “Lão Nhâm, sự cống hiến xương máu của ông tại khách sạn Thanh Ca quan trọng hơn hay là Vương Diệu Thăng quan trọng hơn?”
“Chủ tịch, tôi ngoan ngoãn chấp hành chỉ thị của người cầm quyền mới khách sạn Thanh Cal”. Sắc mặt của Nhâm Bình Thắng tái nhợt, ông ta nghe ra được sự giận dữ trong lời nói của Lý Thanh Nham.
Việc hôm nay, nếu như ông ta không làm, vậy phải cút khỏi khách sạn Thanh Cat
“Tuyệt đối đừng xảy ra sơ suất, nếu không, tôi cũng không giữ ông lại được”. Lý Thanh Nham nói.
Trái tim của Nhâm Bình Thăng đập thình thịch.
Trong lòng ông ta sinh ra sự sợ hãi đối với “người cầm lái” mới của khách sạn Thanh Ca.
Rốt cuộc là ai có thể khiến cho chủ tịch nói ra những lời như vậy?
Vương Diệu Thăng ơi là Vương Diệu Thăng, rốt cuộc thì ông đã đắc tội với người nào vậy!
Ngay đúng lúc này. Xa xa truyền đến một giọng nói mừng rỡ. “Lý... chủ tịch Lý, chủ tịch Lý!”
Vương Diệu Thăng mặc âu phục, tóc vuốt keo trông vô cùng sáng sủa, sau khi ông ta nhìn thấy Lý Thanh Nham thì vẻ mặt trở nên hưng phấn.
Nếu như có thể mời được Lý Thanh Nham đi tham gia lễ đính hôn của con trai mình, vậy thì vinh dự tới cỡ nào?
Nhâm Bình Thắng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, khóe mắt co quäp, lẳng lặng cúi đầu.
“Ông đi làm việc trước đi”. Lý Thanh Nham nói, Nhâm Bình Thắng vội vàng rời đi.
Vương Diệu Thăng kinh ngạc, ông ta vốn còn muốn nói