Chương 22: Thu lãi
“A!?” Nghe lời nói của Thấm Nhạc, ông lão run rây, trên mặt hiện lên vẻ cực kỳ kỉnh ngạc.
Cuối cùng ông cũng hiểu tại sao đại thiếu gia lại cung kính như thế.
Chỉ với một người, đặt ở biên giới đã đủ khiến đạo chích xung quanh có tật giật mình, vừa nghe tên đã sợ mất mật.
Chỉ với một thanh huyết ảnh đao, vừa động liền có thể khiến xác chết nằm la liệt, máu chảy thành sông.
Đối mặt với một người như vậy, chỉ sợ không có được mấy người là không khom lưng cúi đầu!
“Cái mạng này của Thẩm Nhạc tôi cũng là được Lăng thiếu cứu về, nếu không có anh ấy thì tôi đã sớm chỉ còn lại nấm mộ rồi!1′ Thẩm Nhạc tiếp tục bổ sung.
“Tính cả thành tựu và tài phú của tôi hôm nay, cũng là công lao của Lăng thiếu!”
“Có thể nói, ân tình của Lăng thiếu đối với tôi nặng như đấng sinh thành!”
Lúc nói chuyện, trong mắt hắn hiện lên vẻ cảm kích và kính sợ sâu sắc.
“Tôi đã hiểu!” Trong mắt ông lão cũng hiện lên sự kính sợ.
Ting! Ting!
Cùng lúc đó, trong chiếc Land Rover, âm thanh báo có tin nhắn trên điện thoại Lục Nguyệt vang lên.
‘Thống Soái, Phán Quan đã tìm được tung tích của ba tên thiếu gia kia!” Sau khi đọc xong nội dung tin nhắn, anh ta lên tiếng.
“Rất tốt! Vậy thì đỉ gặp bọn họ đi!” Trong con ngươi Lăng Hạo hiện lên sát ý lạnh lùng.
Brừm!
Lục Nguyệt đạp ga, chiếc Land Rover lao vút đỉ.
Trang viên Thiên Vũ nằm dưới chân một ngọn núi ở phía tây thành phố Đông Châu, có giao thông thuận tiện và phong cảnh đẹp.
Lúc này bên trong trang viên đã đông đúc và náo nhiệt.
Triệu Gia Hoa đang rất thoải mái nửa nằm trên ghế xích đu, trong tay cầm điếu xì gà đắt đỏ.
Ngồi bên trái gã là một người mẫu trẻ nổi tiếng đang xoa bóp đùi cho gã một cách tượng
trưng.
Và người đẹp cao gầy ngồi bên phải là một nữ MC nổi tiếng ở Đông Châu, đang gọt trái cây cho gã.
Là nhị thiếu gia của gia tộc giàu có số một Đông Châu, cuộc sống của Triệu Gia Hoa rất thoải mái, cứ cách hai ba ngày là sẽ mời bạn bè đến đây dự tiệc.
“Hoa thiếu, hôm qua Tân Vũ Kiều tìm tôi, muốn nhờ tôi hẹn gặp anh, nói muốn mời anh ăn cơm.”
Một tên thiếu gia ngồi ở đối diện nhấp một ngụm rượu vang rồi nhìn Triệu Gia Hoa.
‘Tân Vũ Kiều?” Triệu Gia Hoa nhàn nhạt mở miệng.
“Vâng!” Tên thiếu gia gật đầu.
“Người phụ nữ đó mặc dù không phải gái nhà lành gì, nhưng thành thật mà nói, nhan sắc và dáng người cô ta đều thuộc hàng đỉnh cao!”
“Nghe nói kỹ thuật trên giường cũng rất tốt, Hoa thiếu có hứng thú không?”
“Ha ha, loại phụ nữ mà ai cũng có thể làm chồng thì để lại cho các cậu đi, tôi không có hứng thú.” Triệu Gia Hoa nhả ra một làn khói.
“Ba đóa hoa của nhà họ Tân, tôi chỉ có hứng thú với hai chị em Tân Vũ Hân!”
“Vẩn là Hoa thiếu có phẩm vị!” Một tên thiếu gia khác lên tiếng.
“Đặc biệt là Tần Vũ Hân, người phụ nữ xinh đẹp nhất Đông Châu, cô ta chắc chắn là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng thấy trong đời, không có người thứ hai!”
“Hoa thiếu, tôi nghe nói Tôn Minh Đào vẫn chưa từ bỏ Tân Vũ Hân!” Tên thiếu gia ban đầu lên tiếng.
“Haha, hắn không bỏ cuộc thì có thể làm được gì!” Triệu Gia Hoa cười lạnh: “Chính hắn không giải quyết được Tần Vũ Hân, chẳng lẽ còn không cho người khác ra tay?”
“Hoa thiếu, ý của anh là, anh chuẩn bị ra tay sao?” Tên thiếu gia tiếp tục nói.
“Nhưng Tân Vũ Hân đã bị nhà họ Tân đuổi tới Vân Thành, có lẽ sẽ không về Đông Châu một thời gian”
“Chuyện vặt vãnh như vậy thì có gì khó giải quyết!” Triệu Gia Hoa cười nhạt: “Tôi chỉ cần gọi cho lão già Tân Minh kia một cú điện thoại là có thể khiến ông ta gọi hai chị em Tân Vũ Hân trở về Đông Châu.”
“Xem ra Hoa thiếu nhất định sẽ đạt được mục đích!” Tên thiếu gia kia cầm ly rượu: “Vậy trước tiên chúc Hoa thiếu thành công!”
“Khi nào Hoa thiếu chơi chán thì đừng quên anh em bọn tôi nha, để chúng tôi nếm thử mỹ nữ đẹp nhất Đông Châu.”
“Ha ha… Chuyện nhỏ!”Triệu Gia Hoa cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Bang!
Đúng lúc này, một tiếng động lớn vang lên ở cổng trang viên.
Sau đó, một chiếc Hummer quân dụng đâm vào cổng và nhanh chóng lao về phía đám người Triệu Gia Hoa.
“A…” Hiện trường vang lên một tràng tiếng