Vài phút sau, chiếc Land Rover đi trước, xe tải đi sau, chậm rãi chạy về hướng nhà họ Tân đang ở.
“Thống Soái...” Lục Nguyệt nói với giọng ngập ngừng ngay sau khi xe chạy ra ngoài.
“Hiện tại chúng ta không còn ở tiền tuyến nữa, đừng gọi Thống Soái, cứ gọi tôi là Lăng thiếu như Thẩm mập mạp đi!” Lăng Hạo nói.
“Vậy tôi sẽ gọi anh là đại ca, gọi vậy thân cận hơn!” Lục Nguyệt mỉm cười.
“Được!” Lăng Hạo khẽ gật đầu, tiếp tục hỏi: “Vừa rồi cậu muốn nói gì?”
“Sáng nay tôi nhận được điện thoại từ Thủ đô!” Giọng điệu của Lục Nguyệt có chút nặng nề.
“Ha ha, chuyện nằm trong dự đoán!” Lăng Hạo nhàn nhạt mở miệng: “Bọn họ nói cái gì?” “
“Phía trên đối với việc anh tự ý rời khỏi vị trí có chút phê bình, bảo anh trong vòng ba ngày phải trở về Tây Vực! Lục Nguyệt hít sâu một hơi, nói tiếp: “Nếu không sẽ tước danh hiệu Vua Tây Vực của anh†
“Vậy thì tốt quá!” Lăng Hạo vẻ mặt bình thản và thờ
“Cậu giúp tôi chuẩn bị một phần đơn từ chức rồi gửi đi đi. Nói rằng tôi xin từ chức tất cả các chức vụ vì lý do cá nhân!"
Két!
Lục Nguyệt đạp phanh.
“Đại ca, anh đùa hơi lớn rồi!”
“Bốn người Thanh Long mà biết anh từ chức thì sế ngay lập tức buông gánh không thèm làm nữa rồi chạy.
qua đây với anh!”
“Thậm chí, đoán chừng toàn bộ Chiến Đội Huyết Ảnh đều sẽ từ chức!”
“Bọn họ dám!" Lăng Hạo trâm giọng nói. “Cậu truyền tin cho bọn họ bảo bọn họ ngoan ngoãn ở Tây Vực cho tôi, nếu dám tự ý rời khỏi vị trí của mình
mà không có sự đồng ý của tôi thì đưa đầu tới gặp tôi!”
“Đại ca, anh nghiêm túc đấy à?” Lục Nguyệt quay đầu nhìn Lăng Hạo.
“Cậu thấy tôi giống đang nói đùa sao?” Lăng Hạo. †rừng mắt nhìn hắn.
“Nhưng...” Lục Nguyệt hít sâu một hơi. “Cái vị thuộc Chiến Bộ ở thủ đô kia, hai năm nay đã ở trong trạng thái nửa nghỉ hưu vì lý do thân thể, nghe nói phía trên đang có ý chọn một trong năm vị “vua” các anh trí của người kia. để thay thế “Nếu anh từ chức vào lúc này...”
“Tôi đã sớm nghe ông già nhắc qua chuyện này.” Lăng Hạo ngắt lời hắn.
“Tôi từ chức, một mặt vì tôi muốn dành nhiều thời gian hơn cho Thụy Thụy và Vũ Hân, tôi nợ họ quá nhiều!”
“Mặt khác, chính là vì chuyện cậu vừa nhắc tới, tôi không có chút hứng thú nào với vị trí đó, để bốn người kia tự chơi với nhau đi!”
“Với tôi mà nói, không có mấy chức vụ đó càng nhẹ người hơn!”
“Đã hiểu!" Lục Nguyệt trầm ngâm gật đầu, sau đó nói.
“Nghe nói cái vị ở quận trung tâm kia vẫn luôn có ý kiến với anh, đã nhiều lần báo cáo về anh khi tham gia hội nghị thủ đô, hơn nữa còn ra tay lung lạc hai vị ở phía bắc và phía nam, không thể không đề phòng!”
“Ha ha, một tên không bao giờ làm nên trò trống gì, cứ kệ hắn đi!” Lăng Hạo cười nhạt: “Làm không ra trò trống gì!”
“Hắn có địa vị không tầm thường, ở thủ đô có không ít người ủng hộ hắn, nếu hắn thật sự có ý định gây phiền toái, tôi lo lắng...” Lục Nguyệt tiếp tục nói.
“Không có gì phải lo lắng!” Lăng Hạo lại ngắt lời hắn, ánh mắt lóe lên sự tàn khốc: “Tốt nhất hắn nên kiềm chế một chút, nếu không tôi không ngại lật ngược hang ổ của hắn đâu!”
“Vâng!” Khóe miệng Lục Nguyệt giật giật.
“Đúng rồi, tình hình của Trịnh Đông Dương ở Đông Vực thế nào?” Lăng Hạo suy nghĩ một chút lại hỏi.
“Không lạc quan lắm!” Lục Nguyệt lắc đầu.
“Sau trận chiến lần trước, ông ấy bị đối phương đánh trọng thương, nghe nói tu vi giảm mạnh, cộng thêm tuổi tác đã cao, đoán chừng khó có khả năng quay lại cương vị”
“Nếu cậu có thời gian thì gọi điện thoại hỏi xem ông ấy có ở Đông Châu không, nếu có thì tôi sẽ đi gặp.” Lăng Hạo nói sau khi suy nghĩ một chút.
“Rõ!” Lục Nguyệt gật đầu đáp ứng, dừng một chút rồi tiếp tục hỏi: “Đại ca, nếu anh từ chức trong doanh rồi thì Ảnh Môn thế nào?”
“Tương tự, tùy phía trên quyết định. Nếu họ muốn tôi tiếp tục phụ trách Ảnh Môn, tôi sẽ không từ chối!" Lăng
Hạo trầm giọng đáp lại.
“Còn nếu họ cho rằng tôi không thể đảm nhiệm vị trí đó nữa, tôi có thể bãi nhiệm bất cứ lúc nào!”
“Đã rõ!” Lục Nguyệt trịnh trọng gật đầu.
Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: “Đúng rồi, đại ca, tôi nghe nói có người ở thủ đô đang điều tra thân thế của anhI”
“Cứ để bọn