Tần Vũ Hân cũng muốn nổi nhưng cô biết bây giờ có tức giận cũng vô dụng thôi.
Đồng thời trong lòng đã đưa ra quyết định, nếu thực. sự không được thì cô chỉ có thể tự mình đi cầu xin người ta!
Nếu không, một khi ngày mai trôi qua, gia đình cô sẽ càng khó khăn hơn!
"Tôi nói chuyện to tiếng như vậy đó, nếu mấy người không muốn nghe thì bịt tai lại!" Thẩm Kỳ Nam tiếp tục quát lên.
"Kỳ Nam, bà đừng như vậy, cho dù không có chuyện của Lăng Hạo thì bọn họ cũng sẽ không đưa tiền mặt của cổ phần cho chúng ta." Tân Hồng Viễn hít sâu một hơi, nói.
Sau sự việc tối nay, người vốn dĩ có một tia kỳ vọng đối với nhà họ Tân như ông xem như triệt để tuyệt vọng rồi!
Ông không nghĩ tới cha mình thật sẽ tuyệt tình như vậy!
"Ông câm miệng cho tôi!" Cơn giận của Thẩm Kỳ Nam lại chuyển sang Tần Hồng Viễn.
"Tôi còn chưa tính sổ ông đâu, đầu óc của ông bị kẹt cửa đúng không? Ông dựa vào cái gì mà cho rằng mình có thể ký được hợp đồng với cao ốc Đông Châu?”
"Nếu ông có năng lực đó thì một nhà chúng ta đã không rơi vào tình trạng như hôm nay rồi!"
"Tôi từng quen biết một người ở bộ phận kinh doanh của Cao ốc Đông Châu, vốn định nhờ anh ta giúp đỡ, ai biết anh ta mới thuyên chuyển cách đây không lâu." Tần Hồng Viễn thở dài.
"Mấy người ông quen biết trước kia có người nào. đáng tin hả?" Thẩm Kỳ Nam đáp.
"Lúc ông còn vẻ vang thì một tiếng “Anh Viễn” hai tiếng cũng “Anh Viễn”, nhưng ông tự nhìn lại mà xem, sau khi chúng ta bị đuổi ra khỏi nhà họ Tần, có bao nhiêu người thật lòng giúp đỡ ông?”
"Tất cả đều tránh ông như tránh ôn thần, thậm chí còn không buồn nghe điện thoại của ông. Ông vẫn chưa tỉnh ra àI?"
"Dì, đừng tức giận, chú ý thân thể, tin cháu đi, ngày mai sẽ có tin tốt!" Lăng Hạo nói.
"Hơn nữa cháu cam đoan, người Tân gia nhất định sẽ tới cầu xin Vũ Hân quay về trụ sở chính làm việc!"
"Cậu..." Thẩm Kỳ Nam tức giận đến mức suýt hộc. máu.
“Nếu ngày mai không làm được, cháu sẽ tự mình đưa mọi người tiền hai mươi phần trăm cổ phần.” Lăng Hạo tiếp tục nói.
"Và từ nay trở đi, cháu thề sẽ không bao giờ làm phiền cuộc sống của mọi người nữa."
"Là cậu tự nói đó!" Nghe xong lời nói của Lăng Hạo, Thẩm Kỳ Nam lớn tiếng nói: "Đừng hối hận!"
"Lời nói ra như đinh đóng cột, cháu nói được thì làm được!" Lăng Hạo trịnh trọng gật đầu.
"Được!" Thẩm Kỳ Nam lớn tiếng đáp.
Nửa tiếng sau, Lăng Hạo đưa cả nhà Tần Hồng Viễn về nhà.
Vốn dĩ anh muốn mời mọi người đến nơi khác để ăn, nhưng không ai muốn ăn gì nữa nên đành phải thôi.
Mấy đồ chơi mua cho Thụy Thụy hồi lúc sáng đã được hai người Lục Nguyệt chọn ra một số đồ chơi nhỏ tỉnh xảo rồi đặt ở cửa, còn lại thì mang đi. Trong nhà thật sự không chứa nổi nhiều đồ chơi như vậy.
Lăng Hạo chơi với Thụy Thụy một lúc rồi hẹn ngày mai sẽ quay lại chơi với cô bé tiếp, sau đó tạm biệt mọi người rồi rời đi.
Hai mươi phút sau, Lăng Hạo đỗ xe trong bãi đậu xe của một khách sạn năm sao, đây là khách sạn nơi anh và Lục Nguyệt tạm ở.
"Đại ca, về sớm vậy?" Lục Nguyệt bước nhanh tới.
“Tìm một chỗ ăn cơm rồi nói tiếp!” Lăng Hạo vừa nói vừa đi đến một nhà hàng bên cạnh khách sạn:
"Nhân tiện, gọi cho Thẩm mập mạp đến ăn tối chung luôn đi."
"Ăn?" Lục Nguyệt sững sờ một lát.
Có chuyện gì vậy, không phải nói là đi dự tiệc sao? Không phải là chưa ăn gì đã bị đuổi chứ?
"Cậu ăn rồi?" Lăng Hạo vừa đi vừa nói: "Vậy thì ăn thêm một bữa với tôi!"
"He he, tôi cũng chưa ăn!" Lục Nguyệt cười toe toét, lấy điện thoại di động ra bấm số của Thẩm Nhạc.
Mười phút sau, hai người chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ trong sảnh nhà hàng.
"Đại ca, anh thật sự