“Nhưng dù vậy vẫn có người đâm sau lưng nó, cả ngày không có việc gì làm, khắp nơi báo cáo nó!” Ông lão mặc áo vải tiếp tục nói.
“Nói nó kéo bè kết phái, bài trừ đối lập, tự lập quân đội riêng, có ý định nổi loạn!”
“Mà trớ trêu nhất chính là lại có người tin vào những điều vớ vẩn này!”
“Ông nói xem, nếu là ông, trong lòng ông sẽ không có ý kiến gì sao?”
“Hử?” Ông lão mặc trang phục nhà Đường cau mày: “Ông nghe ai nói?”
“Về sau lúc ông không có chuyện gì làm thì ra ngoài đi dạo nhiều hơn chút đi, đừng có làm ổ trong sân nhà ông cả ngày!" Ông lão mặc áo vải giận dữ trừng mắt nhìn người kia:
“Còn tiếp tục như vậy coi chừng ông bị cô lập khỏi thế giới đói” “Những chuyện này đã được đồn thổi ở thủ đô từ lâu!"
“Nhưng dù vậy hắn cũng không thể vì chuyện này mà bỏ gánh không làm chứ?” Một ông lão khác nói.
“Mặc dù bây giờ Tây Vực đã tạm thời ổn định, nhưng các vùng biên cảnh khác vẫn bị những con sói đói kia chực chờ, hơn nữa vẫn còn rất nhiều nơi cần hắn giúp đỡ
“Hơn nữa, Chiến Đội Huyết Ảnh là do hắn tự mình tạo ra, bốn người Thanh Long chỉ thừa nhận hắn, bất kỳ người nào khác cũng không thể khiến bọn họ tin phục!”
“Nếu hắn từ chức, ai sẽ lãnh đạo Chiến Đội Huyết Ảnh?”
“Các người chỉ biết là nó tự ý rời vị trí, nhưng các người đã bao giờ tự hỏi tại sao nó lại làm như vậy chưa?” Ông lão áo vải tiếp tục hỏi.
“Ông có ý gì? Không phải ông nói vì trong lòng hắn có ý kiến nên mới bỏ gánh không làm còn gì?” Ông lão mặc trang phục nhà Đường tức giận trả lời.
“Đó là lý do tại sao tôi nói ông không thực sự quan tâm đ ến nó chút nào!” Ông lão mặc áo vải trừng mắt nhìn ông lão mặc trang phục nhà Đường.
“Nó vì quốc gia này đã chiến đấu đẫm máu tại biên cảnh, nhưng con gái của nó lại bị bắt cóc bởi một số cặn bã ở vùng đất mà nó ra sức bảo vệ, con bé bị bắt cóc để cấy ghép tim cho đứa trẻ khác!”
“Ông nói đi, nếu là ông thì ông sẽ làm gì!?2”
“Cái gì!?” Nghe thấy lời này, tất cả mọi người có mặt ở đây đồng loạt kêu lên.
Rầm!
Một trong những người đàn ông trung niên đập mạnh vào bàn hội nghị rồi đứng lên, trong lòng tràn đầy sát khí, gầm lên giận dữ.
“Khốn kiếp, là ai làm? Ông nói cho tôi biết, tôi sẽ diệt luôn cửu tộc của người đó!”
“Được rồi, chú ý thân phận của ông, động một chút là đòi diệt cửu tộc người ta, ông cho rằng ông vẫn là chiến sĩ xông pha ngoài tiền tuyến năm đó à?” Ông lão mặc áo vải trừng mắt nhìn đối phương.
“Tôi mặc kệ!” Người đàn ông trung niên tiếp tục gầm lên: “Có người dám làm chuyện không bằng súc sinh như vậy, tôi nhất định phải cho tên đó biết hậu quả!”
“Lão Đường, mau nói cho tôi biết, ai làm, tôi sẽ lập tức dẫn người đi tìm!”
“Được rồi, ngồi xuống cho tôi!” Lúc này, ông lão ngồi ở vị trí chủ trì trầm giọng nói.
Sau đó, ông ta nhìn ông lão mặc áo vải: “Lão Đường, tôi đang định hỏi ông chuyện này. Cậu ấy chưa kết hôn đúng không? Sao đột nhiên lại có thêm một cô con gái?”
“Là có người sinh con cho nó!” Ông lão họ Đường nhún vai.
Khu...” Ông lão vừa hỏi liền bị sặc.
Mẹ nó, tôi đương nhiên biết là người khác sinh con cho cậu ta rồi, chẳng lẽ cậu ta còn có thể tự sinh con à!
“Vậy tình huống của con gái cậu ấy bây giờ thế nào rồi? Đã được cứu rồi sao?”
'Tiếp theo ông cầm tách trà lên nhấp một ngụm, uống xong thì ông cũng không bận tâm đ ến câu hỏi ai sinh ra đứa nhỏ nữa.
“Ừ!" Ông lão họ Đường gật đầu.
“Thế này đi! Ông phụ trách ra mặt nói với cậu ấy là đơn từ chức không được duyệt, cho phép cậu ấy nghỉ ngơi ba tháng, dành nhiều thời gian cho gia đình, sau ba tháng phải quay về thủ