Chương 6: Xin lỗi
“Thủ pháp của đối phương rất chuyên nghiệp, e rằng trong thời gian ngắn sẽ rất khó có điểm đột phá.” Bên trong xe, Lăng Hạo trầm giọng nói.
“Anh có muốn đi tìm cô Tân nữa không?” Lục Nguyệt khẽ gật đầu: “Xem cô ấy có thể cung cấp một chút manh mối nào khác không?”
“Được!” Lăng Hạo hít sâu một hơi, gật đầu đáp ứng.
Brừm!
Lục Nguyệt lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn yêu cầu người theo dõi vị trí của Tân Vũ Hân, sau đó đạp ga.
Nửa tiếng sau, Lục Nguyệt lái xe đi vào một khu phố cổ.
Sau khỉ vòng vèo, họ dừng lại trước một tòa nhà đổ nát.
“Cò Tân sống ở tầng một cùng với em gái và cha mẹ!” Lục Nguyệt nhìn Lăng Hạo ở ghế phụ rồi nói.
Ha!
Lăng Hạo nặng nề thở ra một hơi.
Nhìn căn nhà gần như đổ nát, trên mặt anh
hiện lên vẻ áy náy: “Là tôi liên lụy cả nhà cô ấy!”
Nói xong liền đẩy cửa xuống xe!
“Cha, con cầu xin cha, hãy giúp con cầu xỉn ông nội một Lân nữa, cầu xỉn ông ấy phái người đi tìm Thụy Thụy..”
Hai người vừa tới cửa liền nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của Tân Vũ Hân phát ra từ bên trong.
“Haizz… Không phải là cha không giúp con, hôm qua con cũng thấy rồi, nhà họ Tân hoàn toàn không cho cha vào cửa, thậm chí cha còn không nhìn thấy được mặt ông nội con…”
Cha của Tân Vũ Hân là Tần Hồng Viên thở dài đáp: “Cha gọi cho ông âỳ, ông ấy cũng không nghe máy, con bảo cha làm sao giúp con đây…”
“Cha gọi điện cho chú hai nhờ chú ấy nói giúp với ông nội một tiếng được không, trước đây cha đã giúp chú ấy rất nhiều, chú ấy nhất định sẽ cảm kích.” Giọng nói của Tần Vũ Hân lại vang lên.
“Cha đã gọi rồi, nhưng nó vừa nhìn thấy là số của cha liền cúp máy…” Tân Hồng Viễn lại thở dài.
“Cha… Chúng ta trở về Đông Châu tìm chú
hai con, nó hẳn là ở trong công ty…” Tân Hồng Viễn lại thở dài.
“Tân Vũ Hân, khi nào mày mới chịu tỉnh táo lại’?”
Đúng lúc này, giọng một người phụ nữ trung niên hét lớn, đó là mẹ của Tân Vũ Hân, Thẩm Kỳ Nam.
“Nhà họ Tần không liên quan gì đến chúng ta nữa, họ không còn quan tâm đ ến sống chết của chúng ta nữa, mày hiểu không!?”
“Hôm nay tất cả những chuyện này đều là do chính mày gây ra, mày không thể trách ai được, cuộc đời của mày đã bị chính mày hủy hoại hoàn toàn!”
“Lúc đó mẹ bảo mày bỏ đứa con hoang đó đỉ mà mày không chịu, thậm chí còn bỏ nhà đi nơi khác để sinh nó ra!”
“Bây giờ mày đã biết cái gì là thiên đường, cái gì là địa ngục rồi đúng không?”
“Nếu không có đứa con hoang kia thì chúng ta đã không phải lưu lạc đến Vân Thành, mà mày cũng đã trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Đào từ lâu rồi!”
“Mẹ! Con nói lại lần nữa, Thụy Thụy không phải con hoang, con bé có cha!” Tân Vũ Hân lớn
tiếng đáp: “Con không muốn nghe mẹ nói hai chữ này nữa?”
“Hừ! Mày rống lên với mẹ thì có ích gì!” Thẩm Kỳ Nam lại lớn tiếng nói.
“Con bé có cha? Vậy cha con bé ở đâu?”
“Sau ngần ấy năm, thằng đó có bao giờ đến thăm mày và con gái mày không? Có bao giờ gọi điện cho mày không? Thằng đó có bao giờ gửi cho mày được một xu nào chưa?”
“Đều không có đúng không!?”
“Mẹ, mẹ bớt nói mấy lời này đi, chị đủ khổ rồi!” Giọng nói của một thiếu nữ vang lên, đó là Tân Vũ Phỉ, em gái của Tân Vũ Hân.
“Tại sao mẹ phải bớt nói!” Thẩm Kỳ Nam đáp: “Mẹ có nói gì sai không? Mẹ có nói sai chữ nào không!?”
“Chỉ cần thằng đàn ông đó có một chút tinh thần trách nhiệm, nó cũng sẽ không không có một chút tin tức nào trong năm năm!”
“Chỉ có loại đàn bà không có não như chị con mới không chút do dự sinh cho thằng đó một đứa con gái!”
Nghe vậy, thân thể Lăng Hạo đang đứng trong hành lang khẽ run lên, hai mắt đỏ bừng.
Làm chồng, làm cha, anh thật sự quá thất bại!
Anh nợ Tân Vũ Hân và Thụy Thụy quá nhiều!
Ha!
Sau khi thở ra một hơi lớn Lân nữa, anh nhấc chân bước vào.
Khỉ đến trước cửa nhà họ Tân, anh thấy cánh cửa gỗ bên trong không đóng, chỉ kéo cống sắt bên ngoài lại.
“Các anh tìm ai?” Tân Vũ Phỉ đang ở gần cửa, có chút kinh ngạc nhìn hai người.