Ánh mắt Lucifer âm trầm xuống, Lâm Dã khôi phục trạng thái rồi? Nhanh như vậy?
“Tây Pháp ca? Anh cảm thấy --”
Lucifer quay đầu liếc Giang Húc, Giang Húc thấy sắc mặt anh ta không đúng, ngậm miệng cười trừ. Lucifer mở nhạc giữa livestream, đứng dậy ra khỏi phòng.
Tính tình Lucifer rất kém, hỉ nộ vô thường, Giang Húc làm quản lý cũng không dễ dàng, hầu hạ anh ta như hầu hạ đại gia, “Tây Pháp ca, thế nào?”
“Hai năm nay Lâm Dã làm gì?” Lucifer rút ra điếu thuốc ở ngoài hành lang châm lửa, “Có tham gia huấn luyện?”
Khói thuốc màu trắng quanh quẩn trên bàn tay hơi tái nhợt của Lucifer, gọi Lâm Dã tới là ý của Lucifer, phản ứng bây giờ của Lucifer, Giang Húc có chút nhìn không rõ.
“Chắc không có, tay của cậu ấy rất nghiêm trọng, nếu không cũng không giải nghệ chật vật như vậy.” Giang Húc nói.
“Không tham gia huấn luyện mà đánh được như vậy?” Lucifer vô cùng bất mãn Giang Húc, “Cái gì là chắc không có? Có chắc chắn không?”
Giang Húc không nói lời nào, Lucifer không có chỗ xả giận, “Cậu biết những gì?”
“Khoảng thời gian trước ba cậu ấy qua đời, cậu ấy mới đến Giang Thành, trước đó vẫn luôn ở bệnh viện dưới quê chăm sóc ba.”
Lucifer hút thuốc bắt đầu nuốt mây nhả khói, Giang Húc quan sát nét mặt anh ta, dừng lại một lát dò hỏi, “Vậy chúng ta có ký hợp đồng với cậu ấy không?”
“Ký.” Lucifer lại hút một hơi thuốc, chẳng thèm ngó tới cười nhạo, “Ký hợp đồng dài chút.”
Giang Húc không rõ ý lắm, Lucifer tất nhiên không thích Lâm Dã, vậy tại sao còn muốn ký?
Lucifer quay người trở về, nhẹ nhàng nói, “Hawk đã từng rất khí phách, K thần. Bây giờ ở trước mặt tôi vẫy đuôi cầu chiếu cố, có phải rất thoải mái không? Tiền này xài đáng giá.”
Giang Húc chờ Lucifer đi khỏi, hung hăng lau mặt một cái, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, đi tới phòng Lâm Dã.
Lâm Dã chơi game hết sức chăm chú, TigerK bắn tỉa rất tốt, vừa rồi anh có thể giáp mặt là do TigerK nhường. Ngón tay Lâm Dã ẩn ẩn đau, uống thuốc lái xe vào bo. Thi đấu điện tử đổi mới quá nhanh, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, bây giờ anh là sóng cũ sắp chết trên bờ cát.
Lâm Dã dừng xe ở P thành tìm vị trí an toàn, mới buông tay vuốt vuốt cổ tay đau đớn. Trận tranh đấu vừa rồi, anh dùng hết toàn lực.
Mồ hôi thuận theo cổ anh lăn xuống trong áo lông, Lâm Dã bấm mi tâm một cái, cắn răng đặt tay lên bàn phím lần nữa, anh không muốn thua.
Không có kình địch là TigerK, Lâm Dã hơi nhẹ nhõm chút. Vòng bo cuối quét tới Farm, còn lại năm người, Lâm Dã nghe tiếng Tiểu Kiều thấp giọng nói trong tai nghe, “Một chọi bốn, K thần cố lên!”
Số trời cho bo quét chỗ đối diện, Lâm Dã lại li3m khóe môi.
“Vận khí không tốt, ý trời đã định.” Điệp Y thở dài, bọn họ không có địch ý với Lâm Dã, tuổi bọn họ còn nhỏ, lúc nhập ngũ thì Hawk đã giải nghệ từ lâu.
Bốn mươi giây cuối cùng, Lâm Dã nhất định phải vào bo, nếu không anh sẽ bị bo đốt chết.
Lâm Dã di chuyển, lợi dụng khói đổi súng. Trước mặt hình thành nhiều đội, cũng đoán được ý đồ vào bo của Lâm Dã, lập tức điên cuồng ném bom chặn lại. Bốn đánh một, bọn họ cũng không để người này vào mắt.
Sau một phút, bên phải bị một phát AWM gi ết chết. Lúc này phải có bắn tỉa hoặc cao thủ hoặc là sa điêu [1]. Trong tai nghe có tiếng kinh hô, Lâm Dã giơ lên khóe miệng, anh không phải sa điêu, anh là Hawk.
[1] Sa điêu: Là ánh mắt nhắm chuẩn như diều hâu (chim ưng) mà Hawk nghĩa là diều hâu.
Nhanh chóng nằm xuống đổi sang Mini14, đạn trên mặt đất tóe lên tro bụi, tiếng bom ầm ĩ, anh đứng dậy lần nữa dùng khói để che chắn giết một người bên trái.
Khói sắp tản đi, tám giây cuối cùng, tất cả mọi người cho là anh sẽ nằm xuống ném khói. Lâm Dã lại đổi súng trường, trong nháy mắt trước mặt có một người dùng AWM. Gần như cùng lúc đó toàn bộ giáp trên đầu anh vỡ tung, bo độc co lại anh nhanh chóng nằm xuống đổi sang Mini14 gi ết chết người cuối cùng.
Thanh máu của anh chỉ còn một chút, thao tác cực hạn.
Đại cát đại lợi, đêm nay ăn gà!
Bên tai vẫn là tiếng nổ vang rền, Lâm Dã lẳng lặng nhìn màn hình, đầu ngón tay run rẩy rất nhỏ. Mười lăm tuổi anh tiếp xúc trò chơi, mười sáu tuổi tiến vào đào tạo trẻ chuyên nghiệp, năm mười tám tuổi cầm giải quán quân khắp trong nước, mười chín tuổi bắt được chức quán quân thế giới.
“Dã ca trở lại đỉnh cao, trâu bò!”
Lâm Dã quay đầu mắt đen chăm chú nhìn Giang Húc, Giang Húc giơ ngón cái lên, “Một loạt thao tác cuối cùng thiên tú! Tây Pháp ca rất thưởng thức cậu, đánh xong trận chiều nay chúng ta đi xem hợp đồng.”
Lông mày sắc bén của Lâm Dã giương cao, chợt nở nụ cười.
Da Lâm Dã rất trắng, giữ lại tóc mái ngay ngắn hơi dài. Lúc không lộ vẻ gì, anh hờ hững cao lãnh, ngũ quan tinh xảo chìm trong giá lạnh. Khi cười phảng phất như trở lại năm đó, đôi mắt xanh trong vắt tràn ngập ngạo khí.
“Thắng cuộc thi này có thể nhận mười vạn không?”
Giang Húc không nghĩ tới Lâm Dã sẽ nhớ thương mười vạn tiền thưởng, tạm ngừng nói, “Chút tôi hỏi ông chủ, có lẽ ký hợp đồng xong sẽ chia cho cậu, cậu cứ yên tâm, ông chủ chúng tôi rất hào phóng với tiền bạc.”
Lâm Dã dùng ngón tay trỏ khẽ chọc mặt bàn, anh nghiêng người, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp, “Nếu tôi không ký thì sao?”
Giang Húc kinh ngạc: “Hả?”
“Tôi không muốn ký, có tiền thưởng phiền cậu gửi tới tài khoản tôi.” Lâm Dã cầm hợp đồng trên bàn lên ghi, viết một dãy số, quăng bút xuống đứng dậy mặc áo lông, “Tôi đi trước, gặp lại.”
Lâm Dã vượt qua Giang Húc ra khỏi phòng, nhanh chân ra khỏi biệt thự.
Anh nhớ ra Lucifer là ai, Lucifer từng thi đấu chuyên nghiệp Tuyệt Địa Cầu Sinh, á quân cuộc thi Hoàng Kim Tái.
Không khí lạnh đập vào mặt, Lâm Dã đội mũ áo lông, hai tay đút túi ra khỏi cư xá. Điện thoại vang lên, Lâm Dã lấy điện thoại ra nhìn thấy tên gọi là Giang Húc, cúp điện thoại chuyển thành yên lặng.
Đi mẹ nhà cậu ta!
Buổi tối Giang Húc gửi tin nhắn tới, đầu tiên là tràn đầy tình cảm chân thành khuyên anh ký kết, sau khi Lâm Dã từ chối mới nói lời chính đáng nói, “Cậu không ký hợp đồng với công ty chúng tôi, tiền thưởng không có cách nào chia cho cậu, thật xin lỗi.”
Lâm Dã đốt một điếu thuốc ngồi xuống trước